Chúng tôi theo Mệnh Bà bước qua một lớp nhà nữa vào gian trong. Vườn trong này có cây mận đang đương hoa trắng xoá nhìn rất đẹp. Thấy tôi thích thú, Tiểu Bạch lên tiếng:
– Cây mận trắng này vốn có hoa quanh năm, nhìn lần đầu sẽ thích mắt, nhìn lần thứ mười sẽ giảm thích thú, nhìn đến lần thứ một trăm lại bỗng chỉ thấy phiền muộn trong lòng…
– Nếu cả trăm lần anh đến đây buồn phiền thì mới có cảm giác đó, cây mận vô tri vốn đâu gây ra gì?
– Cũng có thể…
Nguyên Tiêu cúi xuống. Trong chốc lát, tim tôi nhảy nhót hỗn loạn. Đến khi Nguyên Tiêu lấy bông hoa mận vương trên tóc mai xuống, trái tim mới dịu đi một xíu.
Chúng tôi theo Mệnh Bà bước đến cánh cửa mở sẵn, nhưng chỉ còn vài ba bước lại nghe tiếng Bà Bà vọng ra:
– Để mình Tử Du vào trong một mình. Lạc Tôn điện hạ xin vui lòng chờ bên ngoài.
Nguyên Tiêu không nói gì, mà bước chân chậm rãi rồi dừng hẳn, để tôi một mình bước qua cánh cửa. Cũng vẫn im lặng như thế, hắn chậm rãi quay đi, nhìn về gốc mận.
Tôi bước ra khỏi cửa đã thấy Nguyên Tiêu đứng chờ dưới gốc cây mận đang đương hoa trắng. Hắn ta nghe động thì quay lại nhìn, đôi mắt như có làn sương thu mỏng che ngang, vô cùng diễm tình. Hắn ta không nói gì, cứ nhìn ta hồi lâu như thế, tôi cũng chẳng biết nói gì mà trống ngực lại đập liên tục.
Bỗng dưng tôi cảm thấy nói ra sự thật mình đã uống vong dược thật khó, như thể đối với tôi và hắn đều là một đòn đau. Kiếp trước, Tử Du chọn tự làm đau mình, đau người. Nhưng không ngờ tôi và hắn kiếp này mới phải chịu đựng. Lạc Tôn xưa kia chết đi vẫn mang trong mình một niềm tin mãnh liệt rằng người mình yêu sẽ quay trở lại, còn hơn biết được sự thật phũ phàng rằng Tử Du đã nguyện quên hết tất cả.
– Mệnh Bà nói rằng, ta không thể nhớ lại được nữa…
Tôi nói, giọng run run, vừa lúc Mệnh Bà lao vút ra, gió cuốn khiến những cánh mận chao nghiêng, mà giọng nói bà ta vang vọng khoảng không.
– Thứ mà ta đưa đến trước mặt Tử Du ban đầu chính là vong dược xưa kia nàng ta đã uống. Đã trót uống thứ thuốc bạc tình bạc nghĩa ấy, nàng ta kiếp này mãi không thể nhớ được chuyện xưa…
Mệnh Bà biến mất. Chỉ có tiếng chim sẻ ríu ríu ở lại. Nguyên Tiêu bỗng quay đi.
– Hoá ra cũng có những tin đồn là đúng.
Tôi nghĩ rằng mình thấy một bên mắt hắn rơi lệ. Nhưng rồi lại nghĩ chỉ là ảo giác khi cánh hoa mận rơi ngang qua. Có lẽ hắn vẫn luôn mong tôi không nhớ lại gì.
Gió khẽ lay động vườn cây, thêm vài bông mận nữa lại rơi, khoảng khắc nào đó lòng tôi bỗng chùng xuống, mệt mỏi, tủi hờn. Giờ tôi bắt đầu tin hoa mận đẹp không phải sẽ vui. Phàm cái gì càng đẹp, nỗi buồn lại càng sâu sắc.
Nhưng khi Nguyên Tiêu quay lại, ánh mắt sáng trong như hồ nước buổi ban trưa, lòng tôi lại rộn ràng. Anh ta khẽ cười, tưởng chừng như nãy giờ đang dở câu chuyện vui, không hề có chút phiền muộn lưu lại trên vẻ mặt.
– Đi, ta đưa cô về.
