Đường Ân

Chiều ấy không tìm thấy Bạch Vân Tĩnh, có lẽ vì thế cũng chẳng cắt cử ai theo sát tôi. Cả buổi chiều thơ thẩn mấy dãy nhà rộng lớn, tôi mỏi chân thì ít mà bức bối thì nhiều. Đang không biết làm sao thì nghe thấy tiếng người lao xao, vừa bước ra khỏi đại điện thì thấy bóng liễu yếu đào tơ như lọt thỏm trong chiếc áo khoác dày mỏng đỏ bên ngoài ta áo trắng tinh khiết. Đường Ân bước đi vội vã, xung quanh cô là nô tì thân cận cùng tôi tớ của Tĩnh Gia Trang, vừa có ý cản đường lại không dám. Công chúa vừa đi tới khi tôi mới bước ra khỏi cửa, chân chưa hết tê suýt nữa thì vấp ngã. Ngẩng lên thấy cô đang nhìn mình trân trối, có chút gì đó vui vẻ, lại mệt mỏi, lại thiếu đi mãn nguyện. 

– Là ta vẫn không tin, đành phải đến nhìn cô nương một lần cho thoả lòng mong ước – Đường Ân cất giọng nhẹ như gió thoảng, nếu dỏng tai nghe kỹ có thể thấy trong chất giọng run run ấy một chút bi thương.

Tôi nhìn cô vẻ vừa không hiểu chuyện, cũng vừa tỏ ra không cần hiểu làm gì. 

– Công chúa, có chuyện gì từ từ nói. Vân Tĩnh đi đâu vẫn chưa về – tôi giả vờ trấn an cô, thực ra đang dõi mắt nhìn theo bụi hoa gừng ở góc vườn, thầm suy nghĩ bộ váy đỏ hôm nay Đường Ân mặc rực rỡ như hoa gừng, hiên ngang vươn lên trong nắng gió, nhưng cũng chính vì không ai che trở nên vẫn không tránh khỏi bầm dập cánh hoa. 

– Ta không đến gặp Bạch huynh…, hôm nay thì không – Cô nở ra một nụ cười vui vẻ gượng gạo, khiến đôi mắt buồn kia càng thêm long lanh – Ta chỉ muốn chứng thực cái gọi là khó tin trên đời. 

Tôi không nói gì cả, chỉ sợ công chúa đi đoạn đường xa, lại cứ đứng ngoài nắng như thế này thì ngất lúc nào chẳng hay. Tôi không phải không lo được cho cô, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, rồi nếu Tĩnh Vân về thấy cảnh ấy, không khéo lại nghĩ rằng tôi ức hiếp con gái nhà người ta đến phát ngất. Thế là tôi tiến lại, định tiễn cô ấy về hoặc không thì cũng phải đưa vào phòng, không quên rút lọ thuốc trong túi áo. 

– Cái này…

Thất thần, Đường Ân lùi lại, khoé mắt kia không kìm được mà rơi một giọt lệ to tròn. 

– Hậu bối không dám. Chúng ta không duyên cũng không phận, không quen thân thì hay hơn. 

– Khoan, áo vàng. 

Tôi biết công chúa có nỗi lòng, đã không muốn nói với tôi thừa một câu chứ đừng nói là đụng chạm, thì tôi cũng chẳng ép buộc. Cô bé nô tì mặc áo vàng của công chúa nghe tôi gọi thì khẽ giật mình, tuy không muốn nhưng cũng phải quay lại. 

– Đem về cho công chúa, là của Bạch Vân Tĩnh, nói xin lỗi vì đã để nàng đau chân bữa trước. 

Tôi nhìn theo bóng áo đỏ ấy đi xa mãi, người ta buồn, mà tôi là người gây ra nỗi buồn ấy, dù cố ý hay vô tình cũng cảm thấy day dứt trong lòng. 

Con người ta có một cái gọi là thích ngược, thích chìm trong cảm giác đau thương dằn vặt. Biết vậy nên tôi chẳng để nỗi buồn kia vào lòng, tắm rửa thay đồ sạch sẽ thì ăn hết ba chén cơm đầy, uống một cốc trà hoa cúc lớn, sau đó dửng dưng gảy một khúc đàn nhị, uống thêm một viên tiêu thực rồi tự động đóng cửa đi “nghỉ mắt”. 

Buổi tối mát trời, chờ Tiểu My đóng cửa bước đi được một đoạn, ướm chừng cô đã về phòng ngủ, tôi trở dậy, thu dọn đồ đạc và tất cả thuốc cần thiết có thể mang được theo mình, sau đó lẻn ra ngoài. Sư phụ ngày xưa chủ yếu dạy tôi y thuật, nhưng có nhiều cái người cũng dạy tôi không thể gọi thành tên. Việc quan sát cũng nằm trong số đó. Không có bất cứ liên hệ gì với loài sói, nhưng tôi để ý cứ gần đến ngày rằm, Tiểu Xích sẽ đi ra ngoài cả đêm. Tôi không thể cản được nó, vì khi ấy nó bị hấp dẫn bởi tiếng gọi tự nhiên, tôi là mẹ nó có lên tiếng cũng chẳng ích gì. Hôm nay cũng vậy, chỉ cần trèo lên Lầu vọng gác, tôi không tin mình không thể gặp Tiểu Xích. 

Tuy hơi vướng nơi vết thương, tôi vẫn có thể nhảy lên được nóc nhà chỉ trong một lần. Sau đó lại tiếp tục trèo sang nóc nhà khác. Bỗng chốc tôi nhớ đến lần đầu tiên xuống núi, đến Đông Thảo, cũng đã từng trèo nóc nhà này, vô tình bắt được dáng dấp một người. 

Có tiếng vỗ cánh cắt ngang dòng suy nghĩ. Đúng như tôi dự đoán, dù đêm đen, chút ánh sáng lửa đuốc leo lét phía dưới vẫn làm ánh lên chút đỏ. Đã bao lâu không gặp lại, một chứ nhớ thôi là không đủ. Tôi tìm thế đứng vững, hét to.

– Tiểu Xích! 

Tiểu Xích nhận ra tôi trong chớp mắt, nhanh chóng sà xuống, tôi lập tức ôm lấy cổ nó, cả người cả phượng bay lên. Tôi nước mắt lưng tròng, vuốt chỗ vết thương của nó, chưa kịp nhắn nhủ câu nào thì Tiểu Xích đột ngột hạ độ cao. Lúc này tôi mới nhận ra trên đỉnh vọng gác có bóng người mặc áo dài xám màu, đang cầm cây sáo, cảnh tượng chẳng khác nào trước đây. Bóng người kia tôi đã tìm bao lâu, giờ không trông mà lại được gặp, chẳng biết là hữu duyên hay vô tình. 

Tiểu Xích lượn hai vòng rồi chao cánh tiến lại gần, càng lại gần, tôi lại càng khó tin, bởi người đang đứng kia chính là Bạch Vân Tĩnh. Huynh nhìn tôi, khẽ cười. 

– Lạc Nhi. 

Tĩnh Vân đỡ tôi xuống. Vừa chạm chân xuống mái nhà tôi đã vội quay lại, muốn níu Tiểu Xích, ai ngờ Bách Phương xuất hiện. Mẹ nuôi không bằng mẹ đẻ, cuối cùng tôi đành luyến tiếc để Tiểu Xích mất hút trong màn đêm. 

– Nửa đêm sao huynh lại ở đây? Còn nữa, về lúc nào? 

– Ta không ngủ được, đành mượn gió mượn trăng thổi sáo. Đã về từ lúc vừa kịp nghe khúc nhạc muội gảy – Tiểu Bạch nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh – Còn muội? 

– Muội cũng không ngủ được.

– …

Biết là tôi muốn trốn đi mà còn làm bộ hỏi, có phải là huynh lòng dạ không nhất quán đấy chứ? Đằng nào giờ cũng không thể đi được nữa, tôi đành tỏ ra mặt dày hết mức có thể, tựa lừa bản thân đến nỗi cũng tưởng mình vì không ngủ được mà đi hóng gió. 

– À, chiều nay…

Tôi nhìn Tiểu Bạch đang chờ đợi, bỗng dưng lại không muốn nói nữa. Chuyện hồi chiều tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo, cũng chẳng liên quan đến Tiểu Bạch, vốn dĩ không nên để trong lòng.

– Muội có phải là vì mấy câu nói hồi chiều của Đường Ân công chúa khiến cho khó chịu trong lòng?

Tôi chống cằm nhìn Tiểu Bạch, hỏi: 

– Tại sao ta phải khó chịu? 

– Đường Ân có lẽ đã biết muội là kiếp sau của Hàn Tử Du, biết vì sao ta vì nàng có thể làm nhiều thứ, biết vì sao ta đối với nàng ấy vẫn chỉ có thể khách sáo như vậy.

– Huynh biết như vậy, lại càng phải thương Đường Ân hơn mới phải. Là công chúa nhà họ Đường mà lại hiểu chuyện như vậy, đối với ta dù hận dù ghét cũng không thể nói ra. 

– Thực ra Đường Ân nhận thức được việc nàng và ta đã là người của xưa cũ, cảm xúc giận ghét đôi khi chẳng còn mấy ý nghĩa. 

Advertisement