Lúc chúng tôi mới đến quận Tư Ngã đã thấy ở đây tổ chức tiệc linh đừng mừng lễ lớn nhà họ Từ. Đứng từ xa cũng có thể thấy đèn hoa rực rỡ, nhạc trống huyên náo cả một vùng. Tôi và Nguyên Tiêu chậm rãi len qua đám đông. Người ta cười nói vui vẻ, ai nấy đều hồ hởi, chúng tôi mặt lạnh như băng, chỗ vết thương chưa lành như kim chích khắp người. Tôi bất giác bóp bóp tay Nguyên Tiêu, hắn quay sang nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát. Mấy giây sau, Nguyên Tiêu kéo tôi vào con hẻm nhỏ. Tôi ngồi thụp xuống đường luồng, vừa vén vạt áo ướt đẫm lên lại thấy máu rịn ra. Đau thì tôi có thể chịu được, nhưng bắt đầu có cảm giác chóng mặt. Lại thêm lúc ngồi xuống đứng dậy sẽ động đến vết thương, đã ngồi rồi thì chẳng còn muốn đứng lên. Nguyên Tiêu nhíu mày nhìn tôi trong giây lát, sau đó để tôi tựa cằm lên vai hắn, đoạn cõng tôi trên vai. Cơ bụng co giãn làm tôi thêm đau, trong lúc bất giác khẽ cắn lên vai hắn.
Nguyên Tiêu cõng tôi đi một đoạn dài lòng vòng. Dù tôi biết hắn đưa mình đi đâu, dù hắn biết phải đưa tôi đi đâu, chúng tôi vẫn không thể tìm ra nơi đó một cách nhanh chóng. Nhà họ Từ hiện diện ở khắp khu này, chỉ không biết nơi nào mới có thể đến. Cửa chính vốn là nơi diễn ra lễ hội, không thể quá lộ liễu.
Tựa cằm lên vai Nguyên Tiêu, cảnh vật trôi qua tựa như một giấc mơ. Những đường luồng be bé, cờ hoa đủ màu, những bức tường hắt nắng, kể cả những tán cây ngô đồng thỉnh thoảng chìa ra…
Cuối cùng Nguyên Tiêu cũng tìm được đường vào. Tôi biết điều đó khi nhận ra xung quanh chúng tôi là một loạt lính mặc trang phục nhà họ Từ đang chĩa mũi dao vào mình. Nguyên Tiêu không nói gì – có lẽ hắn cũng quá mệt mỏi. Chỉ vén vạt áo trước để hiện ra lá bài khắc tên mình. Lập tức lính hạ vũ khí, nửa ngồi nửa quỳ. Tôi nhận thấy có chàng trai đang đứng ở đài ngắm cảnh bên hồ hơi chếch phía sau lưng Nguyên Tiêu, vừa vặn ngay trước mặt tôi. Hắn ta nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên bàn, thong thả bước đến.
– Hàn Tử Du. Lạc Tôn điện hạ. Hôm nay thật là ngày lành tháng tốt mới được hai vị ghé chơi.
Hắn gọi tên tôi bằng giọng trầm mạnh, mà gọi tên Nguyên Tiêu lại nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cả tôi và Nguyên Tiêu đều không muốn đến làm phiền Từ Minh Viên. Họ Từ vốn khá độc lập, thân thiết với Hoàng Đế xưa kia, nhưng dù sao cũng xuất thân là kẻ làm ăn, biến hoá khôn lường, chỉ theo chủ nghĩa duy vị. Nếu nợ hắn một lần, nhất định sẽ phải trả nợ một lần.
Nguyên Tiêu không nói gì, lặng lẽ thả tôi xuống. Vừa thấy hai chúng tôi bê bết máu, Từ Minh Viên đã vội sai gia nhân đỡ tôi đi gặp thái y.
Lúc tôi tỉnh dậy có lẽ chỉ mới vào chiều. Cơ thể dần hồi sức, đầu óc cũng trở nên minh mẫn rất nhiều. Tôi nằm trên giường, cố gắng thử cử động bàn tay bàn chân để lấy lại sự linh hoạt, trong lúc chờ đợi lại nhìn ngắm một lượt trang trí trong phòng. Nhà họ Từ lấy sự mạnh mẽ và góc cạnh làm tiêu chuẩn, từ đồ vật cho tới đường nét trang trí đều trở nên tinh giản, đặc biệt là hoạ tiết hình bốn mũi tên chụm đầu vào nhau ở đâu cũng có thể bắt gặp.
Tắm rửa xong xuôi, tôi buồn chân chẳng biết làm gì đành đi tìm Nguyên Tiêu. Không biết hắn ở nơi nào, chỉ vừa có người chăm sóc tôi là đã biến mất, không chừng lại đi tiếp chuyện Từ Minh Viên.
Tôi từng có đọc về Từ Minh Viên, không phải trong kho sách ở Thành Vĩnh Ninh mà lại là trong đống sách chép sử ở Bạch Gia Trang. Có thể đối với nhà họ Lạc, Từ Minh Viên là một nhân vật quan trọng cần được giấu kỹ tung tích, thế nên những cuốn sách bình thường mà tôi đọc không thể đề cập đến nhân vật này. Chỉ có nhà họ Bạch mới miêu tả rõ ràng vai trò của Từ Minh Viên trong ba mươi năm trị vì của Lạc tiên đế. Một người mưu cao tài giỏi như hắn không muốn làm quan đại thần nhà họ Lạc chỉ có một lý do: hắn vốn không cần.
Nhà họ Từ đang mở tiệc lớn, cờ đỏ đèn đỏ trăng khắp nơi, mở tiệc từ trong nhà ra đến ngoài ngõ trông huyên náo vô cùng. Tôi đang ngồi ở lan can hướng ra ngoài bờ hồ, thấy ông già quản gia đi qua liền ngoắc lại hỏi chuyện. Hỏi ra mới biết Từ Minh Viên “đến hẹn lại lên”, năm nào cũng tổ chức tuyển vợ, có điều chẳng năm nào tuyển được ai. Một phần vì hắn quá khó tính, một phần vì không phải ai cũng dám “nộp mình” vào nhà họ Từ khét tiếng lạnh lùng vô tình. Dù Từ Minh Viên ưu thế ngời ngời, từ dáng vẻ đến khuôn mặt, từ tiền tài đến địa vị đều không thể chê vào đâu, nhưng lời nguyền của nhà họ Từ khi nhuốm quá nhiều máu vẫn khiến người ta khiếp sợ.
Lại nói Từ Hạ Tử vốn có bảy đời vợ, nhưng cứ kết hôn được vài năm là bắt đầu có biểu hiện đau ốm rồi ra đi. Vốn hắn chẳng yêu sáu người vợ trước, nhưng người thứ bảy mà Từ Hạ Tử gặp lại là cô gái mà hắn yêu thật lòng. Nàng chỉ đáng tuổi con hắn, nhưng Từ Hạ Tử vốn không có con, chỉ có một “ông nội” Từ Minh Viên kém mình 27 tuổi nên chuyện tuổi tác cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm. Chỉ có điều cô gái này từ khi vào nhà họ Từ cũng gặp vấn đề sức khoẻ. Nghe nói Từ Hạ Tử đã để nàng đi, không muốn bị hắn khắc chết như 6 người kia. Có thể nói Từ Hạ Tử thật lòng yêu nàng ta, là tình yêu nên có thể hy sinh tất cả, kể cả tình yêu, vì tính mạng người mình yêu.
Ông gìa quản gia kể xong lại nhìn tôi da diết:
– Cô nương có muốn làm dâu nhà họ Từ?
Tôi bĩu môi khinh bỉ, chỉ muốn đá ông ta một cái. Kể cho tôi nhiều chuyện như thế hoá ra cũng là có ý đồ sẵn.
***
Đi dạo thêm một tí đã đến hoa viên ở khu tả, giữa những chậu cây um tùm còn thấy được bóng hai người con trai lấp ló.
Tôi tuy là không có ý lén lút, nhưng thân thủ vô cùng nhẹ nhàng, để có thể “vô tình” nghe lỏm hai người nói chuyện. Chỉ là chuyện phiếm chẳng được bao nhiêu, tôi còn ở xa mà đã thấy Từ Minh Viên nhìn về phía mình tươi cười. Hắn không phải nhìn thấy mà biết có người, hắn là nắm được những cử động dù chỉ nhỏ bé ở xung quanh mình.
Nguyên Tiêu thấy Từ Minh Viên cười thì từ từ quay lại. Đôi mắt hắn tuy là có phần ôn nhu nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng không cảm xúc.
– Có lẽ ta không nên gọi cô là Đại Tướng Quân nữa, vẫn nên là…
– Hàn Lạc Nhi – Nguyên Tiêu cắt lời, đoạn nắm tay tôi kéo xuống cái ghế bên – mới sáng còn chảy máu trọng thương, giờ đã ra đây.
Tôi mỉm cười với Từ Minh Viên, đoạn lựa thế ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tiêu.
– Thân là thầy y, ta biết cách để mình khoẻ lại nhanh nhất, đỡ vướng bận người xung quanh.
Từ Minh Viên nhìn tôi mắt sáng ngời, khẽ gật gù:
– Ta vốn nghe đồn Hàn Tử Du kiếp này là một cô gái ôn nhu giỏi y thuật, chỉ đến khi tận mắt mới có thể tin, thật làm ta kinh ngạc.
– Cũng không hẳn “ôn nhu”, nhưng đúng là nàng ta giờ đây cũng chỉ là một nữ nhân bình thường.
Tôi liếc Nguyên Tiêu một cái, đoạn lại hướng phía Từ Minh Viên cười giả lả.
– Nếu được, liệu cô nương có thể giúp ta bắt mạch?
– Có thể cho ta hỏi danh tính của người đó?
– Là ta.
Tôi nhìn Từ Minh Viên từ trên xuống dưới một lượt, hắn không những là một thanh niên khoẻ mạnh bình thường, mà còn là một thanh niên khoẻ mạnh đang trong giai đoạn sung sức nhất của cuộc đời. Có nghĩ hoài cũng không thể biết được hắn mang bệnh trong người.
– Tất nhiên ơn cứu mạng của công tử ta không thể không đáp. Nhưng có thể kể cho ta bệnh tình của công tử? Ta nhìn công tử không hề giống người có bệnh.
Từ Minh Viên nghe xong cười nhẹ rồi cúi xuống, nhìn thẳng vào tôi. Hắn ghé sát mặt vào tôi đến nỗi Nguyên Tiêu ngồi cạnh tròn mắt nhìn.
– Đôi mắt của ta vốn không phải là của ta. Ta từ bé mắt đã không tốt, thường xuyên có tầm nhìn rất kém. Năm mười bảy tuổi ốm một trận lớn thì đôi mắt trờ nên mờ đục. Lúc ấy có một cô gái, nói là sẽ đổi lấy cho ta đôi mắt mà không cần gì, chỉ xin ta cho lại đôi mắt đã mờ đục của mình. Ta nghe lời nàng thay mắt đã được một năm, mọi thứ đều tốt, chỉ là thường xuyên bất chợt rơi lệ mà không hiểu nguyên do.
Tôi suy ngẫm một hồi, vẫn cảm thấy chuyện này khó hiểu nhưng không phải là không thể giải thích được.
– Tuyến lệ của đôi mắt có liên quan trực tiếp đến cảm xúc con người. Nếu đôi mắt tự dưng rơi lệ, chỉ có thể là người cho mắt công tử đang khóc thầm. Nhưng nàng không thể khóc, chỉ có mắt nàng tự động rơi lệ.
Từ Minh Viên đứng thẳng dậy, có vẻ sửng sốt. Hắn suy nghĩ giây lát mới nhớ ra phải cảm ơn tôi, đoạn lại chìm trong suy nghĩ.