Chi

Tôi ước gì Chi có thể nói dối, nhưng con người cô quá đơn giản để làm điều đó. Cô yêu một người rất nhiều, đó là sự thật. Ngay cả khi người đó không chọn ở bên cô nữa, cô vẫn bị ảnh hưởng. Không thể bắt bản thân ngừng suy nghĩ về một ai đó, cũng như tôi không thể ép mình ngừng suy nghĩ về Chi. 

Tôi đã từng đặt giả thiết – trong một thời điểm suy nghĩ rất lung và không hề lạc quan – rằng nếu chúng tôi không gặp nhau ngày hôm ấy, thì liệu mọi thứ có tốt hơn không? Tôi sẽ thanh thản, nhưng tôi sẽ tiếc. 

Phải rồi, tôi hẳn sẽ rất tiếc. Và sự tiếc nuối ấy có thể đi suốt cuộc đời.

Mẹ tôi nói rằng có rất nhiều người lướt qua nhau. Hãy cứ thử tính xem một ngày tôi đã lướt qua bao nhiêu người, và chúng tôi đã lướt qua nhau bao nhiêu lần. Nếu đối với mỗi người lượt lướt qua nhau đều là riêng biệt, nghĩa là việc tôi lướt qua người ấy và việc người ấy lướt qua tôi đem lại hai cảm giác riêng biệt độc lập, thì chỉ trong tổ hợp 10 người đi trên một con đường, đã có thảy 90 lượt lướt qua nhau. Chúng tôi không đếm nổi mình đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội….