Anh. Sách. Cái bàn. Và ngày hè chói chang.

Anh có một danh sách dài những cuốn sách phải đọc trong hè đã viết ra, và dù gì thì gì anh cũng phải đọc một nửa sách trong số đó. Điều này làm tôi phát bệnh. Không phải do anh cứ khoa học và văn hóa một cách điên đầu đến thế, mà vì tôi là người sẽ gánh nửa một số sách nếu anh không đọc kịp.

Tôi chẳng biết mình đã nhận lời làm người-cùng-đọc khi nào, chỉ biết rằng khi nhận ra mình đồng sở hữu một tài khoản chỉ để review sách, tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi rất “bận”. Biết bao nhiêu đồ đạc, tạp chí, truyện tranh, báo lá cải, web trực tuyến các thể loại… tôi cần phải ngốn mỗi ngày, đó là chưa kể việc tôi còn phải “chìm đắm” trong bao nhiêu trang mạng xã hội và diễn đàn khác, thì làm gì còn thời gian để đọc sách mỗi ngày.

Có một vấn đề vô cùng nan giải là, cứ hễ bạn làm việc ở nhà thì người ta nghĩ bạn rảnh rỗi. Tôi có một công việc online – lý do chính cho mọi cơn lười, kể cả cơn lười đi xin cơm ý lộn xin việc. Thế nên hầu hết mọi người trong gia đình – và đôi khi cả bạn trai – nghĩ rằng tôi vô cùng rảnh rỗi: chỉ ở nhà, đọc linh tinh, gõ linh tinh, và chẳng biết tiêu tốn thời gian đâu cho hết.

Tất nhiên, tôi vẫn dành thời gian hằng ngày nằm dài nơi hiên nhà, để những tia nắng xiên xiên đáp trên mí mắt. Đó là thứ vitamin không thể thiếu nếu bạn ở nhà nhiều hơn ở ngoài.

Tất nhiên tôi cũng không quá bận – chẳng bao giờ quá nhiều việc cho tôi làm dù tôi vẫn hằng mong muốn có thể tăng khối lượng công việc lên một xíu – nhưng chẳng phải đấy chính là lý do để tôi làm việc ở nhà sao: có việc làm, và vẫn có thời gian làm những điều mình thích. Vì cớ gì mà mọi người lại muốn cướp đi lịch trình làm việc vốn rất không nên phàn nàn này?

Tất nhiên việc anh thích đọc một cách quá đáng không phải là tất cả, nhưng khi thấy anh đưa cho mình danh sách những cuốn phải đọc đã được đánh dấu một nửa, tôi nghĩ mình phải tìm chỗ để ẩn nấp gấp. Ít ra thì phải làm điều đó trước khi tôi phải bắt đầu đọc một trong những cuốn sách kia.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Anh hỏi khi tôi đang đắm đuối nhìn những tia nắng ngoài kia, nghĩ về những miếng dưa hấu. Tại sao lại là dưa hấu? Vì miếng dưa trong tưởng tượng của tôi nằm trên tấm thảm, dưới cái dù cói trên bãi biển đầy nắng và gió. Một chút mằm mặn vương quanh khóe môi.

“Không gì cả – tôi ôm lap, vơ lấy một vài giấy tờ cần thiết rồi ra khỏi phòng – nhớ dọn bàn khi anh xong việc, và đừng có chiếm dụng bàn của em mãi thế. Ở nhà anh có hẳn một cái bàn gỗ 1×2 cơ mà”

“Vì nó quá rộng nên anh luôn cảm thấy thích cái bàn của em”

“Vậy hãy đổi bàn. Nhưng mà không thể, vì bàn của em rất thoải mái, bởi nó là hàng đặt” – tôi gầm gừ qua kẽ răng.

Nhưng rồi tôi nghĩ lại, càu nhàu với người cố chấp như anh cũng chẳng lợi gì, thế nên tôi đóng cửa lại, đồng thời ném tờ giấy kia vào thùng rác.

Tôi sẽ đọc sách khi nào tôi cảm thấy thích. Có thể tôi sẽ chuyển hẳn sang bàn làm việc của anh. Có thể thay vì nằm dài nơi cái đệm gần hiên nhà, tôi sẽ đội mũ vào, đi dạo vài vòng quanh nhà. Có thể tôi sẽ dẹp đi ý nghĩ biến mất vài ngày, mà thay vào đó là kéo anh cùng “biến mất” ở một nơi xa, chỉ có hai đứa, không sách không truyện không internet, cả không những cuộc tranh cãi vớ vẩn về cái bàn.

Chỉ anh và tôi. Trong những ngày hè chói chang.

Đó thực sự mới là thứ mà cả hai cùng thích.