Chỉ cần anh thốt một câu, vẫy tay một cái hay chỉ cụp mắt sau cái ngước nhìn trân trối cũng đủ để cô cất bước đi. Nhưng anh không làm thế. Cứ im lặng, mắt đăm đăm vào khoảng không vô định thay vì nhìn cô. Và rồi cô vẫn cứ ở đó, lặng lẽ, bình yên như thể chẳng có gì xảy ra. Cô không hề mệt mỏi, nhưng có lẽ anh đã chán câu chuyện này lắm rồi, đến nỗi ngay cả một cử chỉ buông bỏ cũng không buồn làm.
Cuối cùng cô đi, không phải chạy trốn khỏi anh hay thành phố này. Chỉ là đi, và sẽ trở về khi nào da bắt đủ nắng và bụi đường, tóc đủ cháy và môi đủ khô.