Mẹ

Lại nghĩ buổi trưa nào đó đón mẹ tan trường.

Ngồi vào bàn, nghe câu “I will love you, unconditionally” , tự dưng lấy bút viết dòng “Yêu mẹ nhiều” màu tím trên giấy note vàng, rồi gấp lại làm hai, bỏ vào hộp bút đang mở của mẹ. Tính thêm vào mấy dấu hôn xuống dòng, nhưng nghĩ lại bao nhiêu cũng không đủ, tự dưng muốn trào nước mắt.
Mẹ của em nhỏ bé lắm…
Hộp bút mình mua cho mẹ, vì hôm trước đó mẹ cứ đi tìm “cái gì đó” để đựng bút mà không có. Mình là đứa màu mè, nhất là đồ dùng học tập, vậy mà mẹ lại chẳng có cái nào đựng bút, trước toàn để bút trong hộp kính. Mẹ cũng không nghĩ phải cần.
Mẹ ơi, sau này nhìn lại, chắc con sẽ cảm thấy hối hận nhiều điều. Vì con không thật chăm, không thật giỏi, không thật để tâm…
Hộp bút mua cho mẹ rồi, nhìn trong đó cũng đơn giản vô cùng: hai bút bi xanh đỏ cùng loại, 1 bút đỏ khác loại, 1 kính, nhìn vào cứ thấy thương thương.
Mẹ của em ở trường, vốn là cô giáo mến thương.
Thêm vài thứ vào trong hộp bút, nhìn ấm áp, mà thêm sao cũng chẳng thấy vừa.
Cứ nghĩ rằng, phải lo cho mẹ thật nhiều. Sau này xa rồi, có thương cách mấy cũng chẳng làm được gì cho mẹ.
Mà sao giờ nghĩ đến, con chỉ nói được câu “Xin lỗi”. Là con gái làm mẹ buồn nhiều…