Đúng ba ngày sau, đích thân Đường Cửu qua nhà họ Từ nói chuyện hôn ước. Trên đình hướng ra hồ sen, hai người con trai trầm mặc không nói thêm câu nào. Từ Minh Viên ngồi thản nhiên uống trà, vừa đặt ly xuống liền sau đó lại khẽ gảy đàn. Điệu nhạc rắt réo, vừa gần vừa quen. Đàn gảy được hai nhịp, Đường Cửu quay sang nhìn Từ Minh Viên, ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt lạnh như băng.
– Người thấy điệu nhạc này thế nào? Là Uyển Nhi cô nương dạy cho ta đó.
Từ Minh Viên không nói, Đường Cửu đương nhiên biết điệu nhạc do ai đã từng đánh. Cái hắn không ngờ hơn là, từ xa đã thấy Uyển Nhi chầm chậm bước lại. Nàng đi chậm rãi, khuôn miệng khẽ cười, đôi mắt mở to lướt qua hắn vô tình. Nàng đẹp đến vây, chỉ tiếc là không thể thấy ánh mắt tán thưởng của người đời, của hắn, dành cho nàng.
– Từ Minh Viên, huynh gọi ta?
– Là ta muốn thỉnh giáo cô nương đàn như vậy đã được chưa – Từ Minh Viên trả lời, đoạn kéo tay Uyển Nhi ngồi xuống chiếc ghế bên phải, đối diện với Đường Cửu.
Từ Minh Viên lại đánh đàn. Trong thời gian một khúc đàn ấy, Đường Cửu lặng im không nói câu nào, nhìn người con gái trước mặt trăn trối.
– Huynh học nhanh hơn ta tưởng, mới đó đã nắm được hết, Tuy nhiên đánh đàn không cần phải ép mình. Đàn đánh ra tiếng không ai giống ai, mỗi người có một hồn riêng phải giữ lấy – nói rồi nàng đứng dậy, cung kính – ta đang ở dưới bếp nấu dở chén chè, xin phép được lui.
Uyển Nhi đi rồi, gia nhân cũng lui theo. Từ Minh Viên để đàn lên chiếc ghế trống mà Uyển Nhi vừa rời đi.
– Tiếng đàn là nàng vì ta mà chịu ở lại dạy, đôi mắt nàng là vì ta mà hiến, đời này ta có nợ với nàng, không thể nhận hẹn ước với cô nương nào khác.
Nắm đấm của Đường Cửu cũng không thể kìm được, bàn đá tức thì nứt sâu, sau đó tách làm đôi. Ấm chén trên đó đổ ào xuống, văng lên áo bào của hắn. Còn Từ Minh Viên đã nhanh chóng đứng dậy từ khi nào, ôm đàn né sang một bên.
– Tấm lòng của Đường Ân công chúa, tại hạ xin nhận. Chuyện không thành, ta chỉ có thể đến giãi bày trực tiếp với nàng.
Không một câu đáp lại, Đường Đế phất áo bỏ đi. Áo bào xanh thẫm của chàng ánh lên dưới nắng, tôn nghiêm cao thượng là thế, mà lại nhuốm một vẻ cô đơn khó tả.
Từ Minh Viên sai người cất đàn, dọn cái bàn đã bể, thong thả về phòng. Trên đường về lại thấy Uyển Nhi đứng chờ chàng.
– Hoá ra nồi chè chỉ là cái cớ của nàng.
– Cũng như ta chỉ là cái cớ của chàng trước mặt Đường Đế.
Uyển Nhi khẽ đáp, miệng khẽ cười mà lòng buồn vời vợi. Nàng biết trong tim Từ Minh Viên không hề có nàng. Trái tim lạnh lẽo của nam nhân này vốn từ lâu đã không còn chỗ cho một nữ tử nào nữa.
Lúc nghe tiếng đàn, nàng thầm reo vui trong lòng. Tuy là có phần hơi xấu hổ khi bước ra, nhưng nghĩ đến chuyện hắn đánh khúc nhạc nàng dạy cho thuần thục đến vậy, để tâm đến vậy, lại không nén nổi vui mừng. Ngay cả lúc hắn kéo nàng xuống ghế, nàng cũng không mảy may nghi ngờ. Chỉ là tiếng đàn kia bỗng có chút uất ức thâm trầm, lại có phần cao ngạo khiến nàng sinh nghi. Lúc ấy bỗng một cơn gió thổi qua, trong gió thoảng còn có một mùi hương quen thuộc với nàng.
Nàng biết mùi hương này là của ai….
– Xin lỗi… Thực lòng xin lỗi nàng – Từ Minh Viên thốt ra sau một hồi trầm ngâm, biết không nên giấu nàng nữa. Ai ngờ Uyển Nhi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt vẫn tĩnh như mặt nước mùa thu. Nàng quá điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến cho bậc quân tử hay vương tử đều phải đứng ngồi không yên.
– Câu xin lỗi vốn đừng nói nhiều lần, sẽ… nhàm chán lắm. – Nàng khẽ cúi khẽ cười, như thể đang nhạo chính bản thân mình – Nếu chàng đã muốn, ta nguyện làm quân cờ của chàng.
Từ Minh Viên quay sang nhìn nàng, vẫn chưa hiểu đầu đuôi.
– Có lẽ vài ngày nữa Đường Đế sẽ lại triệu ta vào cung bằng cớ nào đó. Nếu ta không vững lập trường, chuyện lúc ấy sẽ thêm phần phức tạp.