Vĩnh

Tối đó về nhà, ăn nhẹ và tắm rửa, tôi bỏ qua Netflix trên chiếc giường êm ái để mở máy tính bàn làm việc, dò tìm một số thông tin về Vĩnh. Tôi không xài mạng xã hội, chỉ có một tài khoản Medium để đọc những bài viết của những người tôi quan tâm, thế nên chuyện hoàn toàn không hay biết tin tức về Vĩnh cũng là điều dễ hiểu. Sau một thoáng chần chừ, tôi cũng gõ đủ tên của anh trên thanh tìm kiếm. Kết quả thứ ba hiện từ trên xuống dưới với chữ PhD sáng ngời cho biết đây là kết quả mà tôi mong đợi. Một bản giới thiệu bản thân ngắn gọn ở chế độ công khai để kết nối trong công việc được anh bày biện rất khoa học và đẹp đẽ.

Tôi nhớ anh không giỏi mấy môn nghệ thuật: hát lệch tông, vẽ nguệch ngoạc, và phối màu rất đại trà. Nhưng anh biết tìm hiểu và học hỏi để mọi thứ ở mức chấp nhận được. Bằng chứng là bản giới thiệu cá nhân phối màu đơn giản, nổi bật thông tin, khiến người đọc quan tâm về học vấn của anh hơn là cách anh chỉnh màu trang viết.

Phía trên bên trái là một bức hình nho nhỏ anh chụp vào một mùa đông năm nào đó, anh đứng dựa vào thành cầu gỗ với ly cà phê nóng hổi trên tay, mắt nhìn nghiêng, nụ cười rạng rỡ. Tôi tự vẽ ra ở phía xa khung ảnh có một cô gái đang tiến về phía anh, tay họ cầm cà phê mua cùng một cửa hiệu. Tôi không thể vẽ ra gương mặt cô gái kia, vô tình lại hoạ ra một ai đó hao hao giống mình. Giật mình, tôi nhấn nút tắt cửa sổ trang tìm kiếm. Vài giây định thần, tôi quyết định tắt luôn máy tính.

Đèn vàng được bật lên, bản nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc máy phát nhạc cũ kỹ, cửa sổ mở toang đón gió trời, tôi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Trong mơ tôi thấy mình thấy Vĩnh, thấy anh đứng từ xa với cốc cà phê trên tay, nhưng anh không cười. Còn tôi thấy anh thì quay lưng đi mất. Tôi sợ anh đuổi theo. Nhưng anh không đuổi theo, không hề. Anh giận tôi, năm năm rồi nỗi giận ấy vẫn chẳng nguôi. Đáng lẽ tôi phải nhận ra ngay từ giây phút ấy, lúc anh định châm điếu thuốc. Trước giờ tôi vẫn ghét mùi thuốc lá, trước giờ lúc chúng tôi quen nhau anh vẫn chưa chạm đến điếu thuốc dù chỉ một lần. Là anh thay đổi hay tôi hoang tưởng, tôi cũng không biết nữa…