Vinh

Một đêm thức trắng.

Vinh ngả người ra ghế tựa, nhìn kim giây đồng hồ đang nhích từng bước đến con số 10 bằng ánh đèn mờ mờ của bình minh ló dạng từ xa. Tất nhiên, ở cái văn phòng cũ kỹ được bao bọc bởi vô số toà nhà cao tầng tráng lệ, không thể tìm nổi dáng dấp bình minh đỏ rực nơi chân trời. Cái mà anh thấy chỉ là những tia sáng hiếm hoi xuyên qua các khe toà nhà, điều này làm cho món quà tạo hoá ban tặng tưởng rẻ như cho kia hoá ra lại đáng giá đến không ngờ.

Bỗng chốc anh thèm đi biển. Nhưng ở đó chẳng có bàn tay ai che mất mặt trời sáng sớm của anh.

Chẳng còn nữa.

 

Vinh đi bộ xuống ba tầng lầu trên cầu thang ẩm thấp cũ kĩ. Anh chẳng nhớ lần cuối người ta quét vôi cho mấy bức tường và lan can này lần cuối là khi nào, nhưng chắc là trước khi anh chuyển văn phòng đến đây. Nhớ lần đầu tiên anh bước chân đến khu nhà cao tầng cho thuê này, nó còn hăng mùi sơn mới, thứ nước sơn nhàn nhạt không quá láng mịn. Vậy mà giờ cũng đã ngót nghét mười năm. Bức tường từ công ty nhìn sang thi thoảng bám rêu mùa mưa, rêu khô khi đông tới, và cuối cùng trơ trụi lúc xuân đương về. Gốc me mới trồng xanh tán một vùng, quả sai nhưng không ai hái, chỉ có vài đứa trẻ đi học về đưa mắt nhìn thèm thuồng.

Tất nhiên, Vinh chỉ thường xuyên lui đi lui về nơi này hai năm gần đây, nhưng quãng thời gian trước đó cũng đủ dài để trở thành một câu chuyện cũ kĩ bị bỏ ngỏ. Hít một hơi dài bầu không khí đầu ngày, anh rẽ trái nơi sảnh lớn, theo con hẻm nhỏ hướng ra đường lớn, định bụng tìm một quán ăn buổi sớm.

Đầu năm dương, vài nơi đã điểm sắc đỏ chuẩn bị cho cái Tết truyền thống thật hoành tráng – đúng như cái không khí mọi người vẫn mong chờ mỗi khi xuân về. Bất chợt anh nghĩ đến những cái Tết gần đây của mình, không thiếu gì, nhưng chẳng bao giờ trọn vẹn. Bởi điều anh đã từng muốn nhất trong cuộc đời cuối cùng đã trở thành điều mà anh sẽ không mong muốn nữa, và nếu anh mong muốn, nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Nghĩ về Phương, vừa giận vừa thương. Cô ra đi mang theo hy vọng lớn nhất mà anh ấp ủ trong một thời gian dài từ khi trưởng thành. Có nhiều thứ con người có thể làm lại, cũng có thứ không. Bởi vì giống như một số cảm xúc và khoảnh khắc nhất định, những gì anh gửi gắm vào Phương, vào hạnh phúc của cả hai là độc nhất. Nếu nó đã không thành, chỉ còn cách buông bỏ. Cuộc sống còn rất nhiều điều để theo đuổi, để bám lấy mà sống. Hy vọng về cô, anh không muốn xây dựng lại, bởi nó là duy nhất.

Minh đã thôi nhớ về Phương như một người yêu. Anh đã qua cái thời gian trống vắng nghĩ rằng cô là tất cả. Nhưng giống như những đoạn đời đi qua, Phương là một quá khứ anh trân trọng và không có ý định xoá bỏ. Anh từng gặp gỡ vài người sau Phương, nhưng chỉ là gặp gỡ, chẳng hơn. Không hẳn rằng anh chưa sẵn sàng, chỉ là chưa thể quên.

Chia tay, anh bắt đầu trải qua những ngày không thiếu, nhưng chẳng đầy.

 

 

Một đêm thức trắng.

Minh ngả người ra ghế tựa, nhìn kim giây đồng hồ đang nhích từng bước đến con số 10 bằng ánh đèn mờ mờ của bình minh ló dạng từ xa. Tất nhiên, ở cái văn phòng cũ kỹ được bao bọc bởi vô số toà nhà cao tầng tráng lệ, không thể tìm nổi dáng dấp bình minh đỏ rực nơi chân trời. Cái mà anh thấy chỉ là những tia sáng hiếm hoi xuyên qua các khe toà nhà, điều này làm cho món quà tạo hoá ban tặng tưởng rẻ như cho kia hoá ra lại đáng giá đến không ngờ.

Bỗng chốc anh thèm đi biển. Nhưng ở đó chẳng có bàn tay ai che mất mặt trời sáng sớm của anh.

Chẳng còn nữa.

 

Minh đi bộ xuống ba tầng lầu trên cầu thang ẩm thấp cũ kĩ. Anh chẳng nhớ lần cuối người ta quét vôi cho mấy bức tường và lan can này lần cuối là khi nào, nhưng chắc là trước khi anh chuyển văn phòng đến đây. Nhớ lần đầu tiên anh bước chân đến khu nhà cao tầng cho thuê này, nó còn hăng mùi sơn mới, thứ nước sơn nhàn nhạt không quá láng mịn. Vậy mà giờ cũng đã ngót nghét mười năm. Bức tường từ công ty nhìn sang thi thoảng bám rêu mùa mưa, rêu khô khi đông tới, và cuối cùng trơ trụi lúc xuân đương về. Gốc me mới trồng xanh tán một vùng, quả sai nhưng không ai hái, chỉ có vài đứa trẻ đi học về đưa mắt nhìn thèm thuồng.

Tất nhiên, Minh chỉ thường xuyên lui đi lui về nơi này hai năm gần đây, nhưng quãng thời gian trước đó cũng đủ dài để trở thành một câu chuyện cũ kĩ bị bỏ ngỏ. Hít một hơi dài bầu không khí đầu ngày, anh rẽ trái nơi sảnh lớn, theo con hẻm nhỏ hướng ra đường lớn, định bụng tìm một quán ăn buổi sớm.

Đầu năm dương, vài nơi đã điểm sắc đỏ chuẩn bị cho cái Tết truyền thống thật hoành tráng – đúng như cái không khí mọi người vẫn mong chờ mỗi khi xuân về. Bất chợt anh nghĩ đến những cái Tết gần đây của mình, không thiếu gì, nhưng chẳng bao giờ trọn vẹn. Bởi điều anh đã từng muốn nhất trong cuộc đời cuối cùng đã trở thành điều mà anh sẽ không mong muốn nữa, và nếu anh mong muốn, nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Nghĩ về Phương, vừa giận vừa thương. Cô ra đi mang theo hy vọng lớn nhất mà anh ấp ủ trong một thời gian dài từ khi trưởng thành. Có nhiều thứ con người có thể làm lại, cũng có thứ không. Bởi vì giống như một số cảm xúc và khoảnh khắc nhất định, những gì anh gửi gắm vào Phương, vào hạnh phúc của cả hai là độc nhất. Nếu nó đã không thành, chỉ còn cách buông bỏ. Cuộc sống còn rất nhiều điều để theo đuổi, để bám lấy mà sống. Hy vọng về cô, anh không muốn xây dựng lại, bởi nó là duy nhất.

Minh đã thôi nhớ về Phương như một người yêu. Anh đã qua cái thời gian trống vắng nghĩ rằng cô là tất cả. Nhưng giống như những đoạn đời đi qua, Phương là một quá khứ anh trân trọng và không có ý định xoá bỏ. Anh từng gặp gỡ vài người sau Phương, nhưng chỉ là gặp gỡ, chẳng hơn. Không hẳn rằng anh chưa sẵn sàng, chỉ là chưa thể quên.

Chia tay, anh bắt đầu trải qua những ngày không thiếu, nhưng chẳng đầy.