Nam

Tại sao các chính khách thường bị ám sát sau khi đã kết thúc bài diễn văn của mình?

Một câu ngớ ngẩn mà tôi đã nghĩ ra trong giờ lượng giác nào đó khi so sánh những vụ án mà mình đã đọc trước đó với nhau, và đã không kìm được mình lên tiếng hỏi khi lần đầu đứng trong khán phòng với sức chứa trên 500 người. Tuy nhiên, người trả lời câu hỏi của tôi lại không hề ngớ ngẩn chút nào.

– Đó là sự tôn trọng dành cho người sắp trở thành quá cố.

Anh không cười, nhưng trong câu nói hàm chứa sự mỉa mai.

– Nếu đã tôn trọng như thế, sao còn giương súng bắn người ta?

Tôi chưa kịp buột miệng hỏi thêm một câu ngớ ngẩn nữa – không thể thì đúng hơn –thì đã bị chặn bởi một nổ xé toạc màn đêm vốn tĩnh lặng. Cánh cửa gỗ vỡ tung như thứ đồ chơi trẻ con bằng sứ.

Ngay khi nghe tiếng sượt êm ngọt đầu hơi nhô của vật kim loại đồng pha sắt găm vào da thịt, tôi biết mình dù còn sống cũng chẳng bao giờ còn cơ hội nghe câu trả lời.