Có những buổi chiều vội vã bước ra khỏi nhà gỗ tôi không kịp quay lại nhìn người con trai đang đứng nơi bậc cửa, đôi mắt buồn nhìn xa xa. Bởi vì nỗi buồn, nỗi nhớ ngay cả khi bóng hình chưa khất hẳn trong tôi quá lớn đến nỗi chỉ một cái chạm mắt cũng là điều quá xa xỉ. Tôi bước đi trên con đường nhỏ lầy lội trong cơn mưa mới nhú rêu, cố gắng không để trượt ngã một cách khổ sở. Đôi giày màu bạc hà nhem nhuốc bởi những vệt đất dọc ngang tư tâm tư rối bời của tôi lúc này. Và rồi tôi bắt đầu chạy, ngã, lại đứng lên chạy, ngã. Mọi thứ tưởng chừng như tối sầm trước mặt, nhưng cái sự thật phũ phàng vẫn hiện rõ mồn một khiến tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc gạt nước và bùn đất lấm lem trên mặt mà bước tiếp. Tôi không biết mình đã về nhà bằng cách nào, gột bỏ mọi thứ rêu đất và hong khô tóc ra sao. Chỉ biết khi chìm vào giấc ngủ, tôi mệt mỏi đến mức không còn cảm thấy gì ngoài tĩnh lặng.
Phong cuối cùng đã đi, ngôi nhà gỗ đóng cửa im lìm. Dù biết có nhìn mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây thì chiếc khoá sắt đen đúa kia sẽ vẫn y nguyên, nhưng tôi không kìm được mình tạt vào con hẻm quen thuộc mỗi sáng, đến từng sọc gỗ trên cửa trước khi bỏ đi. Vài ngày sau tôi thấy có người treo biển bán.
Khi bạn thấy một cô gái đẹp lên, năng động và chăm chỉ, đó là khi vết thương lòng của cô ấy đã trống một lỗ to tướng. Và dù có cố gắng đến mấy thì bạn sẽ không thể nào chạm được sâu thẳm bên trong tâm hồn cô ấy.
Trích “Nhà gỗ”