Dương

Tiếng bút sột soạt trên giấy làm tôi tỉnh giấc. Ở góc phía bên kia của căn phòng, cách một giá sách đầy khoảng trống giữa những bình gốm và chai lọ thuỷ tinh, dưới ánh vàng một vùng ấm áp của đèn chụp phía trên, mái đầu Dương nghiêng nghiêng, chuyển động từ từ theo tay cầm bút. Dương rất hay viết, nhưng chưa khi nào là một tiểu thuyết hoàn chỉnh, bởi cô quá lười để có thể chép tay một câu chuyện mà các nhân vật sẽ thầm thì nhau hết mấy trăm trang giấy. Khi tôi đề cập đến máy tính hoặc máy đánh chữ các thể loại, cô chỉ khẽ cười, mắt liếc về phía trang giấy đang viết dở. “Những dòng kia có hồn đấy anh à”.

Và từ đó, tôi không đề cập đến thói quen cố hữu của cô, cũng không nói rằng mình đã tỉnh giấc giữa đêm thì chẳng dễ để ngủ lại. Tôi biết cảm xúc cũng khó nắm bắt như giấc mơ đang dở vậy.