Ngược gió “một thời”

Hẳn ai cũng đã từng như thế, có lúc chối bỏ, có lúc lại ôm tất cả vào lòng. Rồi sau này, thứ còn lại sẽ chẳng còn được nhớ mặt đặt tên, tạm gọi là “một thời”.

Chẳng còn vui, buồn, giận, hờn, hạnh phúc, đau khổ hay luyến tiếc. Chính nó đấy.

Đây là một bài viết đọc lên thấy tâm đắc, không phải vì lần đọc đầu tiên tâm trạng sao quá giống, không phải vì thấy nó quá đúng, không phải vì mình đồng cảm rất nhiều, chỉ là khi đọc lên, thấy một phần lòng dạ được an ủi.

Nhớ lần đầu đọc mới là năm nao còn đang tung tăng tung tẩy, cũng hơn hai năm, nhưng vẫn có một cảm giác gì đó rất hoài cổ, rất day dứt, mà cũng rất yên bình mỗi khi đọc những dòng này. Riêng mình rất cảm ơn tác giả, vì lần này đã sâu sắc đến như vậy.

Thế mới nói, mình sở hữu tất cả các bài viết trong đây, trừ đoạn trích của bài này.

Ngọt ngào như tình yêu, đắng đót cũng như tình yêu.

Mỗi cuộc tình đi qua, chúng ta mỗi người mất đi trong mình một chút. Anh mất đi một chút niềm tin. Em mất đi một chút hồn nhiên.

Rồi những cuộc tình đi qua… Em lại mất thêm nữa một chút an yên. Anh mất đi đôi phần ảo vọng.

Chẳng ai vẹn tròn sau mỗi lần nát vụn tim yêu…

Một lần khẽ nắm hờ bàn tay là vụt bay tất cả. Có những thứ ngỡ đơn giản, nhưng kiếm tìm được nó, giữ gìn được nó, lại là cả một chặng đường lắm khúc quanh co.

Em được gì sau mỗi cuộc chia ly? Anh được gì sau một câu tạm biệt?

Em bớt hồn nhiên. Còn Anh mỏi mệt. Nước mắt chảy tràn trong những giấc mơ sang…

***

Rồi một ngày mình sẽ lại yêu. Không yêu nhau, nhưng sẽ yêu người khác. Và trái tim đã loạn đi vì cuộc tình trước. Sẽ đập, nhưng chẳng còn vì nhau…

Ngày xưa cũ ùa về như một bản đàn úa tàn những rêu phong. Em đếm những tình yêu, những nhớ thương gần như hơi thở.

Có những cuộc tình em ngỡ thuộc về em.

Có những người tình em ngỡ là của em…

Nhưng rồi, vẫn chẳng trọn yêu thương nào có được…

Những giọt nước mắt đêm đến bao giờ mới chịu ngủ ngoan trong kí ức ngày xưa?

Thân thuộc như tình yêu, xa xôi như tình yêu.

Ngọt ngào như tình yêu.

Đắng đót, cũng như tình yêu.

“Có một ngày đường phố chỉ một chiều

Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước

Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt

Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!

Có một ngày

Ngày ấy sẽ không xa

Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá…
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”

Em gói yêu thương, cất sâu vào ngăn tủ quá khứ

Gạt nước mắt, khép lại một cuộc tình

Đứng dậy, mỉm cười, rồi mọi thứ sẽ qua!

 

Đừng mong quên một ai đó hay mong chờ ai đó quên mình. Sẽ không quên đâu, chỉ là đưa nhau vào kỉ niệm.
Nếu ở một nơi mà phải thấy những điều bạn không muốn thấy, thì tốt nhất nên đi. Để cảm giác đắng đót kia cũng thành “một thời”.
Kỷ niệm một ngày tự dưng đi đổi hết màu.