Nắng trên bến tàu

Căn hộ đi thuê tối tăm với ánh sáng chiều vàng duy nhất hắt ra từ cửa sổ hình vuông mỗi chiều hai viên gạch duy nhất nơi góc tối bức tường bỗng trở nên thật kiêu kì. Tôi không tài nào rời mắt khỏi nó trong lúc xếp hành lý, cố đoán xem sắc lấp lánh kia đang nói gì với minh. 

Lúc cật lực kéo va ly khổng lồ ra khỏi cửa, chiếc túi boho đeo chéo bên lưng quẹt vào tường. Túi da đen giắt hờ nơi mép túi rơi xuống, mẩu kim loại nặng trịch bên trong đánh xuống nền xi măng lạnh ngắt tiếng khô khốc. Tôi có cảm giác đường rãnh ghép những mảnh đa giác trong khối bán tự động kia đang rung lên.  

Người nghịch dại thường không được phép lơ là, nhưng kẻ dạo chơi không sợ chết lại thường xuyên lơ đãng đến mức gần như ngu xuẩn. Tôi đút khẩu Glock vào túi quần, lèn thật chặt giữa hai lớp vải của chiếc quần jean màu trắng mềm mại trước khi kéo chiếc áo đen che kín. Sẵn tiện, tôi lôi luôn ổ đạn trong chiếc túi tua rua, nhét luôn vào túi trong chiếc áo da màu nâu sẫm đang mặc. Bạn sẽ chẳng thể làm gì sau khi bắn xong sáu phát và bỗng nhận ra trong lúc bỏ chạy mình đã quăng chiếc túi chéo từ lúc nào.  

Siro chờ tôi sẵn ở sân bay, ánh mắt nhìn như thể tôi là đứa cuối cùng nó muốn đợi trên đời này. Chẳng thèm giúp tôi kéo chiếc va ly nặng từ cốp xe xuống, nó bình thản dựa lưng vào tường, nhấm nhá từng thìa siro xanh đỏ trên tay như thể đó là điều tuyệt vời duy nhất trên đời. Vai trái tôi bỗng đau nhói, như một lời nhắc nhở sai lầm về cú đỡ đạn giúp đỡ kẻ bất lương nào đó. Khớp xương kêu rắc một tiếng rõ ràng khi chiếc va ly lao xuống đất kéo người chúi xuống theo. Siro ném ly nhựa vào thùng rác kế bên, bước lại phía tôi với nụ cười nửa miệng quen thuộc trên môi. 

– Cần một tay không?  

– Còn phải nói?  

– Không nói sao biết?  

Tôi lườm lườm nhìn cho đến khi nó nhấc phổng cái va ly màu vàng choé của mình lên, không hề để lộ dù chỉ là một chút cố gắng trên khuôn mặt. Và với vẻ mặt ngạo nghễ đó, nó dùng tay còn lại, rút bao da từ phía sau tôi, xoay một vòng trên không trung. 

– Này cô nàng lộ liễu, không thể cất nó vào chỗ nào khó nhìn hơn à?  

Tôi nhún vai, môi hơi trề.  

– Để cho cậu tiện tay lấy thôi.  

Hành lý được xếp lên băng chuyền để chuyển ra khoang, tôi móc túi lấy ổ đạn ra đặt lên tay Siro.  

– Cái này nữa. Hãy giao cho tôi nguyên vẹn khi chúng ta gặp lại. 

– Tôi nghĩ cậu nên học cách năn nỉ người khác thay vì ra lệnh đấy, Đá Bào.  

Siro đút nó vào túi mà không thả tay tôi ra. Bàn tay tôi trong túi quần jean rộng thùng thình của cậu chạm vào lớp vải mềm mại lạnh lẽo. Siro kéo tôi sát lại, và trong khi tôi chưa kịp phản ứng, cậu đã đặt tay còn lại lên lưng eo tôi, bắt đầu cho một nụ hôn thật sâu, thật dài. Đó là lần đầu tiên, nếu không kể đến cái lần chạm môi nhạt thếch hô hấp nhân tạo sau khi kéo cậu ta từ đáy hồ lên.  

Nụ hôn chia tay ngọt ngào.  

Tất nhiên tôi không tát Siro, nhưng cú đá số 1 karate đủ cho cậu ta đau nửa ngày sau đó và sẽ nhớ mãi đến vài ngày sau.  

Tôi cũng sẽ nhớ, có lẽ là suốt phần đời còn lại.  

***

2 năm trước.  

Miền nam Việt Nam một ngày nắng gió.  

Tôi ngã từ trên cầu, lao thẳng xuống mặt nước xanh thẫm. Nhưng khi chỉ còn 5m nữa là chạm nước, một chiếc du thuyền trắng phau lướt qua, canh chuẩn đến mức nếu tôi không lao thẳng vào tấm lướt đặt sẵn trên đó thì đã chết bởi một cú đập đầu vô cùng hoành tráng và lãng nhách. Lồm cồm bò dậy lúc xương cốt còn rệu rạo và bị dồn ép đến co rúm lại, tôi mắt nhắm mắt mở nhìn người đàn ông cũng mặc đồ trắng nữa đang nở nụ cười với mình. Hàm răng trắng bóc như bước ra từ quảng cáo kem đánh răng của ông ta là thứ duy nhất ám ảnh trước khi tôi chìm vào giấc ngủ dài.

Tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ chòng chành, cơn buồn nôn của tôi càng tăng cao khi biết mình vẫn đang ở trong thuyền. Người đàn ông bước vào, không cười, không đáng sợ. Ông ta đưa cho tôi cốc nước và xoa đầu như một đứa trẻ. Ly nước đầy đá, đủ lạnh đễ đánh thức tất cả giác quan ra khỏi cơn chếnh choáng ngay lập tức. Mà cũng có thể do thành phần hoá học được pha sẵn cùng với đám sủi bọt đáng ghét nơi đáy cốc kia. Tôi đã học được cách nghi ngờ bất cứ thứ gì mà người ta đưa cho mình – dù lạ hay quen. Nhưng người đàn ông luôn lạ lẫm này đánh tan mọi sự đề phòng trong tôi, chẳng vì lý do gì.

– Nhiệm vụ đầu tiên thế nào rồi, cô bé?  

Tôi khựng lại trong giây lát, cảm giác máu tanh nơi cổ họng. Và trước khi lời nào kịp thốt ra, tôi chúi đầu nôn mửa lên sàn sạch boong của chiếc phi thuyền. Dù thực sự chẳng còn gì trong dạ dày hơn ngày rưỡi chưa nạp, nhưng tôi vẫn cảm nhận được mùi tanh của cá sống. Và cái màu rõ ràng từ đống nước nôn trên sàn nhắc nhở tôi còn có thứ kinh khủng hơn thế.  

Người đàn ông trước mặt tôi nhìn chăm chú những gì tôi mới nôn, bàn tay vẫn chưa rút khỏi giờ đặt nơi gáy. Ông ta chầm chậm hỏi:  

– Xuất huyết dạ dày?  

Tôi không muốn thừa nhận vì cảm thấy quá kinh khủng, dù đó có là máu của chính mình đi nữa. 

– Nghỉ ngơi đi, tôi lấy cho em cốc nước khác.  

Ông ta cầm cái ly chỉ còn mỗi đá trên tay tôi đứng dậy trong khi tôi nằm xuống, kéo chăn ngang vai, ngoan ngoãn như một đứa trẻ không muốn bị cắt phần cơm tối. Lúc quay trở lại, ông ta đưa cho tôi một ly nước khác dễ uống hơn bởi chất chua ngọt dễ chịu. Và trong lúc ông ta làm một cú điện thoại báo cáo, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.  

Giấc ngủ không hề yên bình.  

Những thứ kinh khủng của hai ngày qua diễn lại trong đầu tôi, chậm chạp một cách đáng sợ, rõ ràng từng điểm man rợ trong đó – những cái mà bạn chỉ ước có thể thò tay vào, kéo ra khỏi não.  

Tiếng súng nổ vang. Kẻ đứng chắn trước mặt tôi đổ nhào, khuôn mặt kinh hoàng của hắn lao đến hù tôi hoảng sợ. Và trong lúc hấp hối, hắn vẫn kịp với tay lên vai tôi nặng trĩu. Một tiếng súng nữa lại vang lên. Máu tươi văng lên mặt tôi, mùi mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi. Tôi hít một hơi dài, kéo lê cái xác sắp bất động trong tư thế đổ nhào lên người mình làm lá chắn trước khi tiến đến bức tường vô tri và an toàn hơn.

Nhưng rồi tôi bị bắt, rất nhanh sau đó.

Tôi nhớ đến từng giác quan nhạy cảm và căng cứng lúc mình bị phát hiện và ném vào thùng cá ướp lạnh một cách thô bạo. Lạnh co rúm từng tế bào, đói bụng trong cơn ói mửa chực trào. Mùi tanh của cá ươn và của máu kẻ vừa chết gục trên người mình khiến nước mắt tôi đóng băng trên da mặt khô khốc.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Lúc nắp thùng được mở ra, tôi gần như mê sảng. Ánh nắng lúc 9h sáng chiếu thẳng vào từng thớ da trên khuôn mặt giống như một đặc ân mà người ta xứng đáng được nhận khi sắp chết. Tôi nghe tiếng người ta thì thào qua lớp màng nhĩ sắp đông, nhưng chẳng còn hứng thú để phân tích.

– Thôi nào, nó chỉ là một con nhóc.  

– Một con nhóc biết chơi súng thì không phải loại tầm thường.  

– Mày không thấy là nó không có súng à? Cái mà nó có trên tay chỉ là một chiếc kiềm điện và dao găm hạng thường. 

– Thế cơ à, vậy mày nghĩ nó đến đây để làm gì? Bắt cá và xẻ thịt cho chúng ta ăn chắc?

Bọn chúng cười hề hề. Hai đứa hai bên kéo tôi đi. Những gì tôi biết sau đó là mình được tắm rửa, sưởi ấm, cho uống sữa nóng. Và khi lần nữa tỉnh dậy trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, tôi thấy mình đang ngồi thu lu trên giường, cố gắng xác định vị trí căn phòng khi thiết bị định vị tự động gắn trên áo đã biến mất. Cửa tự động mở. Một người phụ nữ trong bộ trang phục sang trọng màu xám xanh bước vào. Bà ta có đôi mắt sắc và đôi lông mày dài, làm nổi bật khuôn mặt với những tỉ lệ hoàn hảo. Nụ cười hiền lành đối lập hẳn với cái nhìn dữ tợn. Bà ta khoanh tay, đi qua đi lại trong khi mắt không rời khỏi tôi, như con hổ già vờn mồi, có thể xơi tái con mồi bất cứ lúc nào nhưng vẫn chần chừ vì cơ hàm đã quá mỏi.

– Ta không hiểu ông ta nghĩ gì khi để đứa bé con như em làm công việc nguy hiểm này – Bà ta cất lời, chất giọng mềm mại và dịu dàng, đối lập hẳn với cái vẻ rắn rỏi sắt đá.  

– Và chính vì không hiểu nên ta đoán rằng có gì đó ở em đáng để mong chờ và sử dụng hơn thế, chỉ có điều hắn không đánh giá kĩ và lường trước tình hình.  

Bà ta tiến lại. Và trong khi tôi chưa kịp hành động yếu đuối bằng cách lùi lại trên giường, bà ta đã cúi sát xuống, đôi đồng tử đen mở rộng nhìn tôi. 

– Hãy về làm việc cho ta, đảm bảo em sẽ được cưng chiều và trọng dụng. 

 Trọng dụng thì có thể có, nhưng đừng mong sẽ được cưng chiều khi làm thuê cho kẻ khác, nhất là công việc liên quan đến máu và đạn sắt.  

Tôi quay mặt đi nhưng chỉ trong chốc lát, tôi đối diện với bà ta bằng đôi mắt nâu sẫm mở lớn của mình, đôi mắt cho biết tôi dù bất lực cũng không đồng ý. 

Bà ta đứng thẳng dậy, cười nhạt.  

– Tôi biết mình luôn thua hắn ở việc lấy lòng tin và bắt kẻ khác trung thành với mình. Nhưng cô bé à, em phải nghĩ lại thôi, ở lại với ta hay về với địa ngục, đó là thứ mà em có thể thấy rõ ở một người không nói hai lời, và không đề nghị lần hai.  

Lúc cánh cửa tự động khép lại và màn đen mờ nhạt biến mất nơi kẽ cửa báo hiệu trời đã về đêm, tôi hoàn toàn co rúm.  

Cuộc tẩu thoát sau đó thần kì, nhưng tôi không nhớ nổi. Chỉ biết rằng tôi không hề cách xa Jesen khi bà ta di chuyển từ đảo đến đất liền. Và lúc bà ta từ phà bước lên xe, tôi đã yên vị trong cốp sau khép hờ. Nhưng con mắt tinh tường của kẻ luôn cảnh giác và nghi ngờ đã phát hiện ra điều bất thường phía sau xe khi chiếc xe qua đoạn gập ghềnh. Lúc xe dừng lại giữa cầu, tôi đã thanh chóng thoát ra theo hướng ngược lại, bán sống bán chết với hy vọng mong manh thoát khỏi tiến súng ngắt quãng sau lưng. Nhưng lúc tiếng súng liên thanh cất lên, tôi biết mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhảy xuống.

Đó là lúc tôi thấy chiếc du thuyền trắng phau lướt qua.

Tôi tỉnh dậy, hoàn toàn tỉnh táo và phát chán chiếc giường phía sau lưng khi trời đã nhá nhem tói. Clark đang nướng thịt ngoài trời, thơm tho và dầu mỡ. Tôi ngồi xuống bên cạnh ông ta trên khoang tàu trong tư thế ôm khư khư chai rượu tiện tay lấy trên chiếc bàn lúc đi ngang qua.

Clark nhìn tôi, nụ cười và đôi mắt hiền lành như đại bàng nhìn gà.  

– Sao rồi cô bé?  

– Hãy dạy tôi bắn. 

Ông ta hơi nhíu mày, sự thích thú lộ rõ trong đôi mắt.  

– Tưởng em không thích? Đứa nào đã thề sẽ không bao giờ đụng đến súng?  

– Tôi sợ chết.  

Lần này Clark không cười nữa. Ông ta lấy chai rượu từ tay tôi, uống một ngụm dài.  

– Tôi… 

– Em chưa đủ tuổi uống cồn – ông ta đáp nhanh chóng. 

– Tôi chỉ muốn xin một miếng thịt.  

Tôi nhìn Clark, nuốt nước miếng. Dạ dày gần hai ngày không được chăm sóc bắt đầu biểu tình. Clark nhìn tôi, bật cười và xoa đầu tôi dữ dội.