Nhiên

Nhiên bước lên, rồi lại bước xuống. Cất một tiếng thở dài, cô tiến về phía tủ lạnh, lấy ly trà còn hơi nghi ngút để sẵn trên nóc tủ, đoạn bước lên những tia nắng rải rác trên nền nhà đến chỗ ban công. Ngày thứ bảy yên ả khi hầu hết những con người vốn bận rộn trong thành phố đều lũ lượt kéo về nhà hoặc đi chơi trong kỳ nghỉ lễ dài. Duy chỉ có cô vẫn thản nhiên ở đây, đứng uống trà với dáng vẻ uể oải mọi sáng khi nắng đã bắt đầu tăng độ nghiêng. Nhiên không phải là người của công việc buổi sáng. Cô là một con cú biết chỉ có sự tĩnh lặng ban đêm mới đáng để trải lòng. Uống trà – hay cà phê, hay cả hai – chỉ là một cách để trầm ngâm cái không khí nhộn nhịp khi nhìn từ ban công xuống chứ hoàn toàn chẳng đánh thức được noron thần kinh não nào. 

Nép sát vào lan can, thân hình gầy gò nhìn từ phía sau của Nhiên dễ khiến người khác cảm thấy lo sợ hơn là thiện cảm. Cô mới sụt thêm kí rưỡi, làm tròn thêm con số 13 trong vòng một năm trở lại đây. Thực ra sút đi từng ấy ký lô cũng chẳng có gì ghê gớm nếu bản thân đã từng có thể tăng một khối lượng gần như vậy. Nhưng dường như khi con người càng lớn, càng già, những hõm xương lại càng nổi bật hơn, khiến cơ thể dù vẫn xấp xỉ cân nặng như hồi mười mấy nhưng trông không còn dễ chịu như xưa nữa. Gầy gò một cách kinh khủng, thiếu sức một cách kinh khủng, nhưng đôi mắt tuy thâm quầng kia vẫn sáng một cách lạ thường, cho biết cô là người không dễ bị đánh gục. 

Nhiên đã từng cố nhịn ăn để mặc đồ đẹp hơn khi có vài khoảng trống bên trong lớp quần áo, nhưng rồi bây giờ nhận ra cái khoảng trống đó huếch hoác một cách ghê rợn khi chiếc vài chiếc quần không còn vừa lần lượt ra đi. Cô cũng cố ăn, nhưng rồi quên mất là mình cần phải cố; cũng đã thử một lịch trình làm việc thông minh, rồi phát hiện ra nó là hoàn hảo với người khác, nhưng chỉ là một mớ bỏ đi với mình. Và rồi cứ sống như cô muốn, ổn thoả thôi, trừ những khi đứng trước gương, hay trước gia đình, hay trước bạn bè, hay trước bất kỳ quen biết mà nghe họ xì xầm về việc có chuyện ghê gớm đã khiến cô thành ra nông nỗi này. Ồ không, cô chưa chấp nhận được điều đó, nhưng đã dần quen, và biết đến một lúc nào đó, hoặc là cô không còn mảy may chú ý đến, hoặc những lời xì xào kia cũng tự động biến mất trong nhàm chán. 

Cốc trà đã cạn, Nhiên xả nước rồi đặt nó vào bồn rửa. Cô thay bộ đồ đơn giản với sơ mi trắng kèm baggy jeans sáng màu, khoác sơmi denim dài tay, giày trắng và mũ đen, đoạn với lấy chiếc túi hình vuông người ta vẫn hay đựng đồ vẽ đã nhét sẵn lỉnh kỉnh nào son dưỡng, kính mát, giấy, một bút mực, một bút chì, một thìa kim loại, một dao gọt bút chì mà người ta vẫn hay dùng rọc giấy, một bộ tarot phòng trường hợp quá chán. Hôm nay không phải đi làm nên mọi thứ đều gọn nhẹ. Nhiên nhét thêm iPod kèm tai nghe vào túi, khoá cửa cẩn thận rồi nhảy cóc xuống cầu thang năm tầng, không quên đội mũ snapback đen.