Shelly

Những ngày gần đến buổi họp hội đồng quan trọng, tôi làm việc gần như trăm tiếng một tuần. Xem qua những chồng sổ sách dày cộp, cố nghĩ ra những câu hỏi hoặc vấn đề có thể xuất hiện trong buổi họp. Giấy lướt sột soạt, đèn hắt bóng lên tường, một mình lẻ loi trong phòng làm việc lúc gần như cả công ty đã rời đi, tôi tưởng chừng nhìn thấy những con số dài thòong trước mặt như những con thú đang chực nhảy ra khỏi trang giấy, gào thét, nhảy múa, đòi lại công bằng, đòi được xác thực, và hơn cả, đòi một sự chính xác mà không nhà dự báo kinh tế nào có thể đáp ứng nổi. 

Tôi thực sự dừng công việc vào buổi tối thứ sáu hôm đó, và tỉnh dậy khi một hồi chuông dài vang lên. Đó là chuông báo thức của vợ tôi khi phải đi làm vào thứ bảy. Đã một đêm trôi qua. Bao nhiêu thứ thay đổi, bao hàm cả việc tôi đã được chuyển vào viện và quầng trũng xuất hiện nơi đôi mắt người vợ xinh đẹp, người đã gần như thức trắng cả đêm trong lúc tôi bất tỉnh nhân sự giữa ngổn ngang ống truyền và giấy tờ xét nghiệm. Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra hoàn cảnh chúng tôi vẫn chưa có con. 

Shelly không phải là bác sĩ, nhưng kinh nghiệm từng làm trong một tổ chức sức khoẻ phi chính phủ khiến nàng biết cách đặt chuẩn mực nhất định về sức khoẻ. Vợ không bao giờ phàn nàn về chuyện tôi làm nhiều ra sao, cống hiến cho công ty nhiều hơn gia đình bao nhiêu. Không phải vì nàng không muốn, mà vì tôi là kẻ cứng đầu, và nàng không muốn làm những điều tốn công vô ích. Nhưng chịu đựng đến một lúc nào đó, ai rồi cũng sẽ mệt mỏi. Giờ đây, nơi tĩnh lặng và lạnh lẽo của phòng bệnh, tôi đã sẵn sàng để đón nhận mọi sự trách móc, bao hàm cả sự ghẻ lạnh có thể xuất hiện từ phía nàng như một hệ quả cho việc chịu đựng tôi quá lâu. Nhưng gạt qua mọi sự chuẩn bị tinh thần từ phía tôi, nàng chỉ nhẹ nhàng: 

– Em đã đăng ký đi tình nguyện ở Châu Phi.

Câu chữ rời rạc, còn giọng điệu của nàng như thể nàng chính là người có lỗi trong câu chuyện này. Thôi đúng rồi, chính nàng là người có lỗi chứ còn gì nữa, khi bỏ tôi mà đi. 

– Em đã định nói với anh điều này sớm hơn, ngay sau khi gửi đơn, nhưng em nhận được thông báo trong chóng vánh chỉ vài tiếng sau khi gửi. Còn anh thì lại bất tỉnh nhân sự…

Thật là một sự trêu ngươi khi ông trời sắp đặt mọi thứ sít sao như vậy. Nhưng điểm mấu chốt ở đây là, nàng không hề xin lỗi về việc đã không hỏi ý kiến của tôi, như một tuyên ngôn rõ ràng cho việc tôi chọn điều mình muốn thì nàng cũng có thể làm điều tương tự. 

– Ổn cả thôi. Em sẽ đi trong bao lâu? 

– Nửa năm, có thể lâu hơn thế.

Là nửa năm, chứ không phải nửa ngày hay nửa tháng. Chúng tôi đang nói về chuyện cách nhau một phần ba trái đất chứ không phải khoảng cách từ nhà đến chỗ cô bạn thân. Chúng tôi đang nói về một mối quan hệ nghiêm túc, trong đó, một người sẵn sàng bỏ một người để đi thật xa. 

Thực ra tôi luôn nghĩ không có đúng sai trong chuyện tình cảm. Để có một mối quan hệ thành công, bạn phải là người biết sắp xếp và giải quyết ổn thoả những điều có thể xảy ra trong mối quan hệ đó. Nàng dám rời tôi, thì thực ra cũng bởi vì tôi đã làm điều đó bao lâu. Bán mình vì công việc thì cũng chẳng khác nào chuyện đã bỏ rơi vợ mình để đi thật xa. 

Chúng tôi về nhà và dành cuối tuần bên nhau. Tôi thực sự phải nhấn mạnh điều này vì chúng tôi vốn không thể dành cho nhau nhiều cuối tuần như bao cặp đôi khác. Công việc bận rộn của tôi và lịch làm khác thường của vợ khiến chúng tôi không thể quấn quýt nhau thường xuyên như bao cặp đôi khác. Tôi nghĩ đó là lý do chúng tôi phải học cách thấu hiểu và thông cảm nhiều hơn. Nhưng rời xa và không gặp nhau trong cả một năm? Không, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Ít nhất là tôi, chưa từng tưởng tượng chuyện ấy sẽ như sẽ nào.

Advertisement