Tảng sáng, Tô Đông Thành đánh thức tôi dậy, bảo là muốn đi sớm trước khi gia nhân phát hiện sẽ không hay. Hắn đội một cái mũ rộng vành lớn đến nỗi tôi đứng cạnh cũng có thể được che chắn. Tô Đông Thành nói rằng vùng này gần sa mạc, đêm xuống sương rất dày, có thể cảm giác như mưa phùn, nên người ở đây tự chế ra nón lá, nhìn có vẻ dày nhưng thực ra lại rất nhẹ. Cao như Tô Đông Thành, lúc đội nón vào che chắn cho tôi khá thoải mái.
Hắn châm lửa lên cây gỗ quấn vải thấm dầu, dẫn tôi đi trong màn đêm tĩnh mịch. Trời lạnh đến nỗi tôi đã quấn một lớp áo khoác dày vẫn mong giá được bọc thêm một lần vải nữa.
Tô Đông Thành dẫn tôi đi theo con đường mòn phía sau nhà dẫn lên ngọn đồi gần đó. Đường bằng phẳng dễ đi nhưng lại khá ngoằn ngoèo. Hai bên đường hoa diên vỹ khẽ nở.
– Xưa ta có một cô em gái – Tô Đông Thành trầm giọng – Cô em gái duy nhất và cũng là cuối cùng mà ta có. Vốn chỉ kém ta một tuổi, từ nhỏ hai anh em lớn lên có gì đều chia sẻ cùng nhau. Nhưng Tô Cẩm Dương vốn không phải là một đứa trẻ nữ tính, lại chỉ có ta là bạn thời bé, lớn lên cũng mạnh mẽ hết phần bọn con trai cùng lứa. Nó vốn là đứa thần tượng Hàn Tử Du, thích Hiên Viên công chúa. Nhưng chuyện năm đấy ngươi đến tìm ta đòi nợ đã làm cho đứa trẻ như Tô Cẩm Dương cũng phải khinh sợ.
Tôi khẽ cười.
– Vậy Tô Cẩm Dương đó giờ ra sao?
– Sau này hôm đó tiểu muội của ta cũng bỏ ta mà đi, nghe nói sau này nó hỏi cưới một cô nương, an sự xây dựng gia đình nhỏ của mình.
Bỗng nghĩ nếu Tô Cẩm Dương có kiếp sau, hẳn sẽ là một chàng trai điển trai mạnh mẽ, tôi không nén được mà cười thêm lần nữa.
Tô Đông Thành dẫn tôi đến trước một cửa hang thì dừng lại. Hắn hít vào một hơi nhè nhẹ, không hiểu đang nghĩ gì.
– Có thể nói cho ta biết, tại sao cô lại muốn lục tìm nơi mộ phần của ta?
– Dựa vào câu nói của Tử Du năm xưa, ta nghĩ có lẽ nàng đa đã chuẩn bị hết trong đầu, từ việc uống vong dược, cho đến việc ta sẽ quay trở lại tìm tung tích nơi đây. Nàng ta nói ra câu đấy, không ngoài mục đích muốn ta có được chút manh mối chuyện năm xưa. Tử Du không thể biết khi chết anh sẽ ở đâu, nhưng có lẽ đoán được khi chết anh sẽ mang theo vật gì đi, lén giấu manh mối ở đó.
Khoé mắt Tô Đông Thành khẽ giật. Có lẽ hắn đã nghĩ ra điều gì đó.
– Ta thường không đến thăm mộ phần của mình. Cô nương nghĩ sao?
– Ta cũng không muốn đến, nếu không có việc phải làm – đoạn hắng giọng – kẻ không biết kiếp trước thân xác mình lưu lạc ở đâu nào nghĩ đến chuyện này.
– A… – Tô Đông Thành ngạc nhiên mà khẽ reo – Ta cũng nghe đến chuyện này. Nếu không cô nương có thể đến tìm Hàn Tử Du kiếp trước hỏi cho ra nhẽ chuyện xưa tại sao lại uống vong dược.
Thực ra ta thấy nàng uống vong dược cũng là một ý hay…
Tô Đông Thành phất tay áo, không muốn đôi co với tôi.
– Được được, cô nghĩ thế nào cũng được.
Tô Đông Thành bước vào cửa hang, trao cho tôi cây gỗ rồi cởi bỏ mũ cói trên đầu.
– Bên trong hơi hẹp. Ta lại không muốn vướng víu. Nhưng xíu nữa vào trong hang dù ẩm ướt thế nào cũng ráng đừng ắt xì, nhất là lúc vẫn chưa đi hết đường hầm.
– Được…
Đường hầm hẹp dần trước khi trải rộng ra một không gian lớn. Dù nơi đây ẩm thấp nhưng không có vẻ bám bụi, chứng tỏ lâu lâu vẫn có người đi vào đi ra chăm chút nơi này. Tôi khẽ liếc nhìn Tô Mã Thành, cảm thông cho anh ta là trường hợp ngoại lệ không thể làm quen với việc gặp nắm xương kiếp trước của mình.
Nhà họ Tô lớn nhất Sa Mã Thành, dù chưa thể đứng cùng hàng với họ Bạch nhưng gia thế cũng không hề tồi. Mộ phần của Tô Đông Thành tuy được đặt chung cùng với dòng họ nhưng lại là một khu riêng biệt so với gia đình bởi ít ra anh ta cũng là người đứng lên bình định Sa Mã Thành, không xưng vương nhưng giúp đỡ dân chúng rất nhiều. Việc liên kết với nhà Đường để giữ bình yên cho Sa Mã Thành tuy không được các gia tộc khác xem trọng, nhưng ít ra cũng được lòng người dân – những con người thấp cổ bé họng sợ cảnh chia ly, nhà cửa tan tác.
Tô Đông Thành không tiện nắm tay, đành nắm cổ áo kéo tôi đi, sợ tôi vấp phải bậc thềm lên xuống và những chỗ đá vôi chìa ra. Hang đá vôi đẹp, nhưng tôi không còn tâm trạng nhìn ngắm, nhất là khi đã thấy rõ cỗ quan tài bằng đá nơi có thân xác kiếp trước của Tô Đông Thành. Tôi nắm lấy nắm quan, lập tức khói bụi hắt lên, khiến tôi không kiềm được mà ắt hơi một cái. Tức thì có ngàn tiếng vỗ cánh vang vọng cùng một lúc. Đàn dơi lũ lượt bay vòng toán loạn trước khi tìm đường ra khỏi hầm. Đèn tắt ngấm. Không gian tối đặc lại, chỉ có chút ánh sáng le lói từ trong túi. Tôi lôi ra viên ngọc giám minh vốn của Tiểu Xích, lập tức ánh sáng vàng bung nở.
Tô Đông Thành mặt mày xước xát, thở dài nhìn tôi. Hắn hơi hốt hoảng khi thấy mặt tôi cũng rướm máu, lại còn vết xước sâu nơi mang tai khiến máu nhỏ giọt. Giọt máu vừa chạm xuống nắp đá, tức thì bao nhiêu rêu phong trên đó đều trở nên cằn cỗi trước khi hoá thành xác khô, chỉ cần thổi một cái là trôi vào khoảng không.
– Máu của ta vốn rất độc – tôi giải thích – Có thể dùng để nuôi loài thảo mộc này nhưng cũng có thể phá tan kết cấu của loài thảo mộc khác.
– Chuyện này, hình như kiếp trước của ngươi không có?
Là sư phụ ta kiếp này vốn lo xa, từ bé đã bắt ta thử bao nhiêu loại thảo mộc, để cho máu ta trở thành độc nhất vô nhị, là chất độc kịch liệt nhưng cũng là thuốc giải bách bệnh – tôi thở ra một hơi – vốn sau này sẽ có khi cần đến.
Làm sao biết được khi nào cần dùng?
Nếu nói ta không phải giỏi nhất, thì cũng là thầy y giỏi nhì Lạc Quốc, ngươi có tin không?
Tô Đông Thành khẽ lắc, sau đó lại gật đầu.
– Tử Du kiếp trước lấy bao mạng quân, kiếp này ta lại ráng cứu bao mạng người… Âu cũng không phải là chuyện dễ chấp nhận.
Tôi đẩy tay, lập tức nắp đá xê dịch một ít, mà Tô Đông Thành lại thảng thốt kêu:
– Ngươi…!
Tô Đông Thành lắc đầu khi tôi cật lực đẩy nắp đá, trong tiếng mặt đá trượt trên nhau vẫn nghe tiếng hắn đều đều.
– Thực ra cỗ quan chỉ là để những vật tuỳ thân, còn người thật đã nằm dưới lòng đất từ lâu rồi…
Đúng như hắn nói, bên trong cỗ quan chỉ toàn để những vật dụng sinh thời của Tô Đông thành cùng hàng trăm thứ linh tinh khác. Thà được nhìn thấy một bộ xương khô ẩn trong lớp quần áo, có lẽ tôi còn đỡ ngạc nhiên hơn, bởi trong đây không hề có vàng bạc đá quý, thứ người ta vẫn thường mang theo bên mình, ngay cả khi đã chuyển kiếp.
– Tô Đông Thành… anh sống giản dị thật nhỉ…
Tô Đông Thành huýt sáo.
– Vàng bạc đá quý vốn chỉ nên dành cho nữ nhân, một thân một mình như ta đâu cần phải quá câu nệ chuyện được gì mất gì.
Tôi nhìn hắn, khẽ cười. Chỉ có nam tử đã lập gia thất, đến lúc ra đi sẽ mang theo kha khá vàng bạc, vừa để lo cho bản thân lại vừa để lo cho thê tử và con cái của mình. Là Tô Đông Thành đang nói cho tôi biết dù không cưới Thiên Viên công chúa, hắn cũng không rước cô gái nào về nhà, đến lúc chết vẫn chỉ một thân một mình. Tôi nghĩ đến vậy, cố nín cười mà không được.
– Là ta có thể thông cảm cho anh. Nhưng Hàn Tử Du xưa kia, chắc không dễ dàng đến như vậy.
– Chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng – Tô Đông Thành phẩy tay.
Lúc tôi thò tay vào xem xét đồ quên trong, sắc mặt hắn có vẻ khó coi kinh khủng, không biết làm gì nên đành quay lưng nhìn vẩn vơ, mà thực ra trong không gian tối hù này, có nhìn vẩn vơ cũng chỉ như đang nhắm mắt.