Sau một năm rưỡi, tôi trở về nhà ăn Tết mà chẳng báo trước một ai, cốt để làm ngạc nhiên người nhà thì ít mà muốn người còn gái mình yêu ngạc nhiên thì nhiều. Nhưng rồi, như một bản giao hưởng lúc nhanh lúc chậm, đôi khi đổi tiết tấu nhanh đến mức khiến người nghe giật mình, Nhiên lại dành cho tôi một bất ngờ khác. Em vừa mới sang Pháp nhờ đạt học bổng toàn phần của cuộc thi hùng biện. Lúc tôi rời đi, Nhiên thường vùi mình giữa những hàng sách, em không biết tiếng Pháp, cũng chưa trải lòng thời tiết nơi nào lạnh lẽo hơn những tia nắng Sài Gòn. Vậy mà giờ đây, tôi thấy mình đứng trân trân giữa những hàng sách trống, nhớ người con gái thường ngồi nơi giữa giá sách nhìn ra tường kính của cách đây hai năm.
Nụ cười Nhiên ùa về cùng ký ức em chạm phải tay tôi lúc nhón lấy bánh trong cái túi ở giữa hai đứa, lòng trống hoác.
Tôi trở về trường khi thời tiết bắt đầu vào Thu. Thời tiết đã đủ ấm để sinh viên trải thảm ngồi trên cỏ ôn bài hoặc ăn trưa dưới ánh nắng nghiêng nghiêng. Tôi nghỉ làm ở quán cà phê bởi đồ án lần này choán hết thời gian biểu. Giờ thì tôi đúng kiểu một anh chàng nhìn chỉ toàn thấy râu và tóc, đóng bộ trong vài áo quần đơn giản và balo sau lưng, xuất hiện với tần suất dày đặc ở khu tự học.
Kết thúc những ngày làm đồ án, tôi vơ vét số tiền dành dụm của mình trích từ học bổng và quãng thời gian làm phục vụ quán cà phê, mua vé sang Paris, bắt xe từ sân bay đến thẳng Université Panthéon Assas. Muốn tìm một cô gái người Việt sang đây du học chẳng quá khó mà cũng không hề dễ. Lúc tôi còn đang loay hoay ở bàn thông tin với cuốn từ điển, cố gắng dịch vài từ sang Pháp cho bà quản lý không rành tiếng Anh. Thế rồi bà quản lý già chỉ tay, nói vài câu mơ hồ tiếng Pháp xen lẫn tiếng Anh mơ hồ.
“See. Il y a un groupe d’étudiantes là-bas. Vous pouvez leur demander. Ask them. Ask them.”*
Tôi nhìn theo tay bà chỉ, những câu nói mơ hồ trôi khỏi tai mà cũng không cần phải hỏi lại, vì phía xa, Nhiên đang đứng lặng thinh giữa dòng học sinh qua lại, tay giữ chặt cuốn sách luật bìa đỏ to gụ trước ngực. Em thoáng mím môi rồi quay người bỏ đi. Một khoảng trơ hoác lại xuất hiện trong lòng tôi.
Tình cảm là thứ mà một người không thể hoàn toàn làm chủ. Tôi hiểu điều đó, và quyết định dành thời gian trước chuyến khởi hành về London để khám phá nơi này.
Một buổi sáng tôi dành cả mấy tiếng đồng hồ ở một quán cà phê duy nhất, cố gắng phác hoạ từng đường nét khung cảnh trước mặt, để khi trở về tôi có thể ghép tất cả thành bản paranoma hoàn chỉnh. Thi thoảng tôi mới rời ghế để gọi thêm bánh hoặc nước. Buổi chiều lúc thu dọn tập vẽ, tôi nhìn thấy một tờ giấy note để trên bàn viết bằng tiếng Việt nắn nót: “Em sẽ chỉ gặp anh khi nào mình sẵn sàng”. Hẳn ai đó đã đến và đi, nhẹ nhàng, kín đáo, vì không muốn tôi bắt gặp.
Tối đó tôi mua vé chuyến sớm nhất trở về London. Mùa đông nơi đây lạnh lẽo và ẩm ướt sương mù. Tôi và thằng bạn cùng phòng người Úc thường chơi trò thổi hơi qua ống giấy như thể đang hút xì gà. Nick cũng như tôi, chẳng biết tuyết rơi là gì trước khi đến London. Nhưng băng giá trong lòng thì chắc chỉ có mình tôi nếm trải.