Đường Cửu

Người mà đám hầu cận nhắc đến, chính là Đường Cửu. Hắn nằm ở sạp lớn trong thư phòng, đầu gác tay vịn chân vắt chữ ngũ thong thả đọc sách. Thấy tôi cùng Vân Tĩnh bước vào hắn cũng không buồn ngoái nhìn, chỉ cất tiếng thản nhiên. 

  • Tĩnh Vương Gia, phiền người cũng lui xuống được không? Thân Vương lúc yếu bệnh vốn không muốn để ai thấy, nhất là thận cần lớn mạnh của mình. 

Tiểu Bạch không hề có ý bỏ đi, cũng chẳng lên tiếng phản kháng. Cơ hội được ở riêng với Đường Cửu như thế này, vốn không phải là chuyện dễ gặp, thế nên tôi không thể bỏ lỡ. 

  • Huynh ra ngoài chờ ra một chút được không? Ta bắt bệnh cũng không thích có người quan sát. 

Bạch Vân Tĩnh đưa mắt nhìn ta, tỏ ý khó chịu đôi chút nhưng rồi cũng phải lùi ra sau. Cả hai chúng tôi đều biết Đường Cửu sẽ không manh động làm gì lúc này. Có điều cũng không thể đoán ra hắn định làm gì tiếp theo. 

Điện chỉ còn hai người, Đường Cửu mới uể oải gác tay lên bàn, có ý bảo tôi đến bắt mạch, chỉ là không thèm mở lời. 

Thực ra mọi người có thể đều đang đoán tôi đến đây muốn nhân tiện trừ khử Đường Cửu, để Lạc Tôn đỡ một phần bận tâm. Nhưng tôi không phải là Hàn Tử Du năm xưa, không có sát khí giết người. Vả lại, giả dụ tôi có giết được Đường Cửu, thế cờ sẽ trở nên vô cùng rắc rối, chỉ e rằng lúc đó mạng tôi cũng khó giữ, Ấn Cổ không bao giờ được khai, Lạc Quốc cũng chẳng thể khôi phục. 

Tôi cũng ngáp dài một cái – chẳng phải vẫn còn là đang đêm sao – tiến đến bàn của hắn. Tay vừa chạm đến tĩnh mạch, chưa kịp nhấn thì cổ tay đã bị Đường Cửu bắt lấy. Hắn thừa sức kéo tôi sát lại, mặt đối mặt. Tôi nhất thời không nói gì, điều tiết hơi thở nhẹ nhàng lại. 

  • Nếu muốn gặp ta, đơn giản có thể đường đường chính chính vào cung, đâu cần phải mượn thân thế nhà họ Bạch. 
  • Ý ngươi là ta đến đây với thân thế nhà họ Lạc? 

Đường Cửu cười khẩy. 

  • Nhà họ Lạc nhận ngươi là nhà họ Lạc. Nhà họ Bạch giữ ngươi làm người họ Bạch. Còn ngươi, chẳng phải là con gái của Hàn Tử Anh? Một chữ Hàn thôi không đủ khiến ngươi tự hào? 

Tôi nhất thời bị câu nói của hắn làm cho xao động. Chuyện Hàn Tử Anh không phải ai cũng biết. Hàn Tử Anh là bán tiên, thân thế không thuộc về chuyện trần thế. Người thường và tiên chức không can hệ đến nhau là luật bất thành văn từ thời Tiên Cổ. Từ khi biết được thân thế của mình tôi vốn chưa bao giờ giấu, bởi chẳng ai biết mà phải giấu. Nhưng Đường Cửu rõ ràng đã nghe được thông tin đâu đó. 

Bất giác, tôi rụt tay lại, ai ngờ lại càng bị hắn siết chặt. Đôi mắt đen sáng quắc nhìn về phía tôi bỗng chốc biến thành màu xanh dương. Một phút nào đó, tôi bị ánh nhìn của hắn kéo về một không gian ký ức khác, nhất thời chao đảo. 

Nhà họ Đường cuối cùng cũng có câu chuyện cười lưu truyền hậu thế: cô gái nổi tiếng thần y Lạc Quốc đến bắt mạch cho Đường đại đế, cuối cùng bệnh chưa bắt được đã ngất. 

May quá tôi không ngất, họ Đường cũng không có chuyện cười lưu truyền hậu thế. Bởi có vẻ sau cú chạm mắt kia, Đường Cửu cũng trải qua cơn váng vất giống hệt tôi, khiến cho sức lực trên người có vẻ suy giảm. Sau cú choáng váng, tôi cuối cùng cũng phải vận lực tay, kéo Đường Cửu đang nửa ngồi nửa nằm trên trường kỷ phải nhảy xuống đất. 

Khá khen cho hắn, những ngày sáng trăng thì tôi càng khoẻ, cơ bản mấy chuyện này không làm khó tôi được. Hơn nữa lưỡng tàng luôn thủ sẵn trong người, chỉ trong nháy mắt đã cắt một đường sắc ngọt nơi bắp tay Đường Cửu. 

Cơ bản cả tôi và hắn đều rất nhẹ nhàng, chỉ có tiếng quần áo sột soạt, hoàn toàn không phải như đang đấu võ nên không kinh động đến đám hầu đứng ngoài. Duy chỉ có Tiểu Bạch hẳn đã đánh thấy động, nhưng vẫn đứng quay lưng đằng xa, không có ý tham dự. Đường Cửu không màng vết thương, để máu chảy long tong trên sàn nhà, vẻ mặt thoả mãn. 

  • Hay lắm. Ta vốn cũng định cùng ngươi cắt máu ăn thề. 

Thật là một câu thoại tôi không hề ngờ tới… 

Đường Cửu muốn xưng đế, ngoài am tường bình thiên trị quốc còn phải biết tự bảo vệ bản thân mình, võ công cao cường là chuyện đương nhiên. Còn tôi không còn là đại tướng quân nhà họ Lạc, cầm dao mổ nhiều hơn cầm đao, trong lòng cũng chẳng hề có sát khí, mấy đòn tự vệ vốn không thể đem ra so cùng Đường Cửu. Thế nên chỉ vài chiêu, hắn đã đổi được mũi kiếm lưỡng tàng, một thân đằng đằng sát khí cuối cùng cũng ép được thanh kiếm lộ lưỡi sắt, ngọt ngào cắt vào nơi cổ tay phải của tôi. Tiểu Bạch cuối cùng cũng chạy vào, đôi mắt mở to. 

Hoặc là Đường Cửu hoa mắt, hoặc là đúng như những gì đã nói: hắn chỉ muốn xin chút máu ăn thề, nên vết thương không sâu, vừa vặn thấm ra vài giọt máu. Máu tôi và máu hắn quyện vào nhau, cuối cùng lại đỏ tươi trở lại. 

Tôi mặt mày thất sắc, còn Đường Cửu thả dao, cười khẩy. 

  • Ta nghe nói nàng viết bằng tay trái, thi thoảng viết cho ta vài bài văn châm biếm đọc chơi cũng được. 

Đoạn sai người vào băng bó cho tôi. Đám thái y trong cung chẳng biết núp sẵn ở đâu, chỉ cần nghe gọi đã lui cui chạy vào, nháy mắt đã băng vết thương cho tôi gọn ghẽ. Đường Cửu phất áo, có lẽ vờn chuột chán cuối cùng cũng thấy buồn ngủ. 

  • Bạch Tĩnh Vân, ngươi lần này âm thầm lại lập được công lớn. 

Rõ ràng là câu khen, nhưng đầy ý châm biếm trong đó.