#Vân Tĩnh

Nguyên Tiêu có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng hôm ấy tôi lại kéo ba vạn quân đến cổng thành, đòi Lý Văn đưa ra tấm bản đồ. Cơ bản Lý Văn cũng không giận tôi lắm, nhưng em gái hắn có lẽ sẽ không bỏ qua cho tôi được. 

Tôi không chạy về thành ngay mà sai Viên Thắng đưa bản đồ và quân về trước, một mình dạo dọc sông Trường Giang. Sông dài đến vậy, nếu để mà nói đi dọc hết bờ sông, có lẽ phải đến cả tháng, nhưng có lẽ lúc này thời gian cũng chẳng quan trọng lắm, không lúc này thì lúc nào? Tôi nghe nói Vân Tĩnh có đắp cho mình một ngôi mộ ở đây, không biết có thật hay không, vì tôi cũng chẳng bao giờ hỏi lại. Kiểu một trăm năm sau hỏi người một trăm năm trước rằng phải chăng ngày xưa kiếp trức anh có đắp cho tôi một ngôi mộ? Nghe thật khiên nhưỡng làm sao. 

Chẳng biết đi được bao lâu, đến lúc Ảnh Tố có phần hơi đói bụng, thì tôi cũng đành phải chấp nhận mình cần nghỉ ngơi. Xế chiều, mặt trời uể oải lui xuống đường chân trời, quét lên mặt nước một lớp vàng bạc. Tôi đứng nhìn một hồi lâu, có lúc lại thấy quen, như thể chính mình một thân lấm đầy máu tanh đã đổ gục ở nơi này, ánh dát vàng đó cũng là thức cuối cùng nhìn thấy được. Nhưng rồi cũng lại thấy thật xa vời, như thể chỉ là một cuộc trêu đùa của trí nhớ. Nếu tìm được ngôi mộ ấy rồi, tôi sẽ làm gì đây? Dọn cỏ hay là phá vỡ?

Bỗng trên cao có tiếng gió quạt cực mạnh. Trên trời xuất hiện một chiếc lá đỏ chao nghiêng. Lúc ‘chiếc lá’ gần hơn, mới thấy được người con trai áo trắng đang ngồi trên ấy, khuôn mặt đầy lo lắng. 

Tôi không biết Vân Tĩnh mất bao lâu để đến đây, mặt anh ta cháy nắng có vẻ hơi rám. Mà việc đầu tiền tôi hỏi khi Bạch Vân Tĩnh vừa mới xuống khỏi Bách Phương lại chính là:

– Huynh có đồ ăn không?

Bạch Vân Tĩnh bật cười. Tôi vội vàng nghiêm túc đính chính lại: 

– Thức ăn cho ngựa. Ảnh tố cần. Ta thì sao cũng được. 

Vân Tĩnh lại bật cười lần nữa. 

– “Huynh có khoẻ không, mấy nay sống như thế nào” Mấy câu đơn giản như thế này, nàng cũng không nói ra được. 

– Có lẽ vì ta vốn là cô gái không được học hành lễ nghĩa đầy đủ… – Tôi bỗng nghĩ đến sư phụ già trên núi, cả người mẹ không muốn gặp lại mình. Rồi bỗng tự hỏi Hàn Tử Du kiếp trước liệu có được học hành tốt hơn không. 

Tĩnh Vân bỗng lại gần. Lúc tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm lấy tôi, chậm rãi vuốt lưng tôi. 

– Ta đi tìm nàng suốt ba ngày ba đêm. Nguyên Tiêu cũng không biết nàng ở đâu. Ta có lợi thế hơn hắn là vì Bách Phương. Vậy nói ta nghe xem, nàng lang thang ở đây làm gì? 

– Ta nghe nói huynh đắp cho ta một nấm mồ, muốn đến xem nó đẹp đẽ ra sao, nhưng tìm không ra, cuối cùng cũng không biết rốt cuộc huynh có thực sự đắp nấm mồ đó cho ta không. 

– Muội thật là tuỳ hứng. Chuyện không có gì khó, nhưng làm mọi người mất ba ngày ba đêm. 

Tôi tính hỏi “mọi người” đó là ai, nhưng rồi lại quá lười để hỏi, đành cười trừ.

Leave a comment