Nguyên Tiêu #2

Nguyên Tiêu nếu không bận chuyện quân sự, cũng là mải mê kết thân với các gia tộc, hoặc không thì cũng là kết thân với những cô nương con của các gia tộc đó. Nhưng dù anh ta ở bên ngoài trăng hoa như thế nào, bên trong thành Vĩnh Ninh vẫn thể hiện rõ là bậc quân tử chỉ lo chuyện triều chính không vướng hồng nhan. Tôi biết điều này là do trong lúc trốn ra ngoài chơi có gặp nhiều vị tiểu thư cùng đám gia nhân đang cố gắng trèo vào thành Vĩnh Ninh, hỏi ra mới biết các nàng chỉ muốn vào thăm Nguyên Tiêu, nhưng lại bị cấm tiệt vào thành, có nói thế nào hắn cũng không chịu, cho dù là cha các nàng có cố gợi ý đến mấy thì cũng chỉ nhận lại một nụ cười nhạt. Thế nên mới có chuyện các nàng muốn trèo tường vào, âu cũng là muốn gây bất ngờ cho hắn.

Tôi nghe xong chuyện thì cũng chỉ biết cười nhạt, lại thong thả cùng Thục Nhi đi dạo. Kể ra chuyện này thì cũng phải kể đến chuyện không biết người đời bị Nguyên Tiêu lừa hay không. Tin đồn Lạc Tôn kiếp sau chỉ là một thanh niên ham chơi, tầm nhìn hạn hẹp vốn luôn là nỗi buồn của thần dân Lạc Quốc, cũng là niềm vui Đường gia và những kẻ muốn bợ đỡ họ Đường. Đến cả tôi cũng bị anh ta làm cho hoa mắt không biết đường nào lần, bên ngoài thì tỏ ra là một công tử trăng hoa thích lấy lòng gái đẹp, nhưng đi sâu vào thì chẳng ai lấy lòng được chàng ta. Có người nghĩ anh ta giả vờ, thật lòng là một đức quân tử, nhưng muốn thể hiện thô tục bên ngoài để người khác đánh giá thấp khả năng, cuối cùng bị anh ta đánh úp bất ngờ. Người thì cho rằng Nguyên Tiêu thực sự chỉ là một quân cờ mục nát, chờ một “con gió xanh” đến lay đổ. Vậy thực hư Nguyên Tiêu là người như thế nào, có lẽ sẽ chẳng ai biết được. Người duy nhất mà chàng ta muốn trải lòng đã biến mất từ trăm năm trước, một chút kí ức cũng chẳng muốn để lại cho kiếp sau. 

Tôi thì nghĩ anh ta cuối cùng cũng chỉ là một nam tử, lại còn là một nam tử rất thật lòng. Cuộc sống của anh ta hơi bận rộn, đơn giản cũng chẳng có thời gian để tâm người khác nghĩ gì, còn đủ thời gian làm điều anh ta muốn là được, đời có mấy khi. 

Nghĩ ngợi xong, tôi lại ho ra một bụm máu tươi. Thục Nhi đang cầm cây dù che nắng bị tôi làm giật mình. lóng ngóng lấy ra khăn tay màu đen để tôi lau vệt máu. Khăn tay này vốn là tôi tự làm, đường khâu không thể nào tinh xảo như Phục Hy, nhưng ít ra trông không đến nỗi tệ. Màu đỏ của máu lẫn với màu đen, ít ra người ngoài không ai biết tôi đổ máu, mà chính tôi cũng tự lừa được bản thân.

Nhưng đúng lúc ngẩng lên khỏi chiếc khăn tay ấy, lại thấy từ xa một thân áo kim sa đang cầm dù đứng nhìn mình. Bên cạnh hắn ta còn có cô nương áo tím nhạt đang đứng khép nép, cơ bản hắn cầm dù không để ý mà nàng ta lại không muốn dính chút nắng nào. 

Tôi tính mở miệng cười dù có là gượng gạo đi chăng nữa. Nhưng chợt nghĩ hàm răng mà còn dính máu, chắc sẽ doạ hai người đối diện một phen nên chỉ làm mặt lạnh không nói gì. Ai ngờ cũng không chờ tôi cười nói, Nguyên Tiêu quay phắt người bỏ đi, khiến cô nương đi cạnh anh ta phải vất vả chạy theo. 

Tối đó tôi cơ bản không ngủ được, lúc mở cửa phòng bước ra ngoài lại thấy Nguyên Tiêu đang đứng chắp tay sau lưng, mắt dõi theo ánh trăng lúc tỏ lúc mờ. 

  • Sao còn chưa ngủ lại ra đứng đây? 
  • Ngươi ho ồn ào quá ta không ngủ được. 
  • Ra vậy…

Lời chưa dứt, Nguyên Tiêu đã nắm chặt lấy cổ tay tôi. 

  • Nàng không tin ta sẽ kiếm được thuốc giải cho nàng, muốn sống lạnh nhạt như vậy đến cuối đời? 
  • Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng sao? 

Tôi vừa dứt lời, lại một loạt tiếng sói tru râm ran ở khu rừng phía xa, nhưng nhanh chóng bị tiếng đáp của Bạch Lang dìm xuống, lẫn vào màn đêm đen. Lại một đêm trăng tròn nữa trôi qua. Tôi bị ngấm độc cũng đã được tám tháng. 

Nguyên Tiêu ngồi tựa xuống thành gỗ, kéo tôi ngồi xuống cùng. Đối với hắn, giờ tôi chỉ nhẹ như cái gối ôm, thân hình vốn đã nhỏ, cân nặng lại chẳng là vấn đề. 

Cứ một lúc như vậy chẳng biết đã bao lâu trôi qua. Hương hoa quỳnh nhàn nhạt vấn vít khắp nơi, nhẹ nhàng ru tôi vào giấc ngủ. Giữa đêm ngủ có ho bận nào cũng không tài nào mở mắt nổi. 

Cái mà tôi nghe đám gia nhân bàn tán nhiều nhất sáng hôm sau chính là việc vạt áo sáng màu của Nguyên Tiêu bị dính máu, giặt hoài vẫn không thể nào sạch được. Tôi nghe xong thì giả điên quay người bước về đài hóng gió. 

Cũng đúng hôm ấy tiểu Bạch qua chơi, tôi muốn gặp anh tất cũng phải gặp Nguyên Tiêu. Lúc ấy tôi đang ngồi hóng gió trên đài, tôi hứng chí gảy một khúc đàn nhị. Gảy xong thì huýt sáo, chưa dứt điệu đã nhảy từ trên lầu thẳng xuống, đúng lúc Tiểu Xích lướt qua đón lấy tôi đi luôn. Lúc Nguyên Tiêu chạy lên đến đỉnh đài thì tôi đã kịp bay xa, có lẽ cái anh thấy chỉ là cây đàn nhị nằm chỏng chơ trên sàn. Anh biết tôi đi đâu nên tôi cũng chẳng giấu, chỉ là không muốn nói một câu từ biệt. Bởi nếu có vậy, tôi dù ra đi cũng không cảm thấy bận lòng.