Từ lúc ấy tôi đã biết, tôi mãi mãi không thể đứng cạnh hắn, chỉ có thể đứng sau một bước, âm thầm bảo vệ hắn.
Nhưng Nguyên Tiêu vẫn nhớ mãi cái tối bên bờ biển, cơ bản hắn đã khắc ghi khoảnh khắc động lòng mình lúc ấy, nghĩ rằng tôi cũng động lòng. Tôi đi đâu hắn cũng đi theo, tôi làm gì hắn cũng muốn làm cùng, thậm chí còn vào bếp nấu cho tôi bánh nếp nhân đậu đỏ.
Tôi ăn miếng bánh ngọt lịm mà miệng bỗng nhạt thếch, chẳng còn nhận ra gì ngoài sự đắng đót.
Nguyên Tiêu nhận ra thái độ thay đổi của tôi từ khi về thành Vĩnh Ninh nhưng không hỏi. Có lẽ hắn đang kìm nén để không hỏi, chờ đến khi tôi có thể mở lòng, chỉ có điều hắn không biết tôi mãi mãi không thể mở lòng với hắn.
Ngày ngày Nguyên Tiêu vẫn quan tâm tôi bằng những cử chỉ nhẹ nhàng ngọt ngào. Hắn kiên nhẫn đến như vậy, có lẽ vì chuyện trăm năm trước. Giờ đây tôi mới nhận ra không nhớ được chuyện xưa may mắn biết chừng nào. Ít nhất trong cuộc đấu tâm lý này, tôi có lợi thế. Không nhớ quá nhiều sẽ không phải vương vấn quá nhiều. Thế nên nhìn sự kiên nhẫn của Nguyên Tiêu mỗi ngày lớn lên, tôi vẫn không cảm thấy quá áy náy.
Bận rộn như vậy nhưng ngày ngày Nguyên Tiêu vẫn dành cho tôi canh giờ lúc trời sắp tắt nắng ngồi thưởng trà. Chủ yếu là hắn nói, tôi lắng nghe.
Hắn nói nếu hắn trồng ở đây một cây đào, mấy năm sau mùa đông ra quả sẽ hái cho tôi ăn thì tôi có thích không.
Hắn nói nếu tôi thích đi chơi, hắn sẽ đích thân dắt tôi đi, nhưng phải là lúc chiến sự ổn định dân chúng yên bình.
Hắn còn nói nếu tôi thích uống trà đến vậy hắn sẽ đi khắp nơi tìm đủ trà từ các miền về cho tôi thưởng thức.
Hắn nói gì hắn cũng có thể làm được cho tôi, chỉ cần tôi thích hắn.
Nhưng tôi thích hắn rồi, nói hắn rời bỏ vương vị cùng tôi đi xa, hắn chắc chắn sẽ vui nhưng tôi sẽ không bao giờ vui nổi.
Thế nên tôi nói với hắn tôi không cần gì, chén trà cũng tự dưng thấy mất hứng mà hất ra ngoài vườn. Tôi đứng dậy đóng cửa đi ngủ, để Nguyên Tiêu thẫn thờ ngồi ngoài đình hóng gió. Chẳng biết hắn thẫn thờ bao lâu, chỉ biết tôi ngủ một giấc dậy rồi vẫn thấy hắn ngồi đó nhìn chén trà đã cạn.
Từ lúc ở Tây Hải trở về, rất nhanh tôi đã tỏ thái độ lạnh nhạt với Nguyên Tiêu, nhưng phải rất lâu sau đó hắn mới có phản ứng trở lại. Đó là một hôm trăng thanh gió mát tôi nhận được thư của Bạch Vân Tĩnh, rất nhanh tay viết lại thư nói tôi đồng ý đến Bạch Gia Trang chơi, còn hỏi Vân Tĩnh có thể để Bách Phương sang đón tôi không. Nguyên Tiêu tận mắt thấy tôi viết thư, cẩn thận cột vào chân Bách Phương, ánh mắt sắc nhọn như chỉ chực xé bức thư kia. Nhưng cuối cùng cái hắn làm chỉ là nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi, vuốt tóc tôi, hỏi:
– Làm vậy có vui không?
– Không vui, nhưng đó là việc nên làm.
Hắn thả tay tôi ra, mắt nhanh chóng dời sang chỗ khác rồi bỏ đi.
Ba tháng trời. Tôi trở mặt lạnh nhạt với Nguyên Tiêu đã được một thời gian, nhưng phải mất rất lâu để hắn quyết định đối xử lại với tôi vô tình như vậy.