Anh có sợ không
khi nghe em kể về những ngày xa xôi
tăm tối
Khi em đau khổ mà lớn lên
mạnh mẽ trong tuyệt vọng
Nghĩ rằng mình sẽ không vì ai khác ngoài bản thân
mà đau, mà khóc
mà đặt cược tất cả
Để một lần tan vỡ, chấp chới nơi bờ vực thẳm
Nghĩ rằng mình sẽ không thể cười được nữa
không muốn yêu ai thêm nữa.
Ngày ấy của em
không mất đi tất cả
Chỉ thiếu một thứ xa xỉ gọi là niềm tin.
Em vẫn lớn
với nụ cười nửa vời và con tim sứt mẻ
Em trôi nổi
gặp anh.
Rồi có ngày em sẽ kể anh nghe
những ngày xa xôi ấy
Hỏi rằng, anh có sợ không?